Giang Phóng ngồi trong phòng đợi chừng mười mấy phút thì Trình Tứ mới trở về.
Hắn thấy anh đang dựa vào tường sấy tóc.
Tóc của Giang Phóng đã có hơi dài, nếu không sấy thì sẽ rất khó khô, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh cắt đầu đinh, bởi vì anh lười sấy tóc.
Giang Phóng hỏi: “Anh nghe điện thoại lâu như vậy, là chuyện làm ăn à?”
Trình Tứ ho nhẹ một tiếng: “Ừ, tôi sấy tóc giúp cậu nhé?”
Giang Phóng vén phần tóc lòa xòa trước trán, cất máy sấy đi, “Khỏi cần, đã xong rồi, nào, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nghe thấy câu “chúng ta đi ngủ thôi”, Trình Tứ không khỏi suy nghĩ đen tối một chút, lúc hắn vừa đi xuống, thật ra hắn nghe điện thoại chỉ có ba bốn phút, thời gian còn lại là định đến các cửa hàng ở gần đây, nhưng không tìm được nên liền trở về trước.
“Anh muốn ngủ ở bên nào?” Giang Phóng đi đến bên giường, chợt nhớ tới điều này nên quay đầu lại hỏi hắn.
Trình Tứ vội vàng xua đuổi những hình ảnh kiều diễm trong đầu, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào tủ đầu giường ở bên trái.
Giang Phóng dõi theo tầm mắt của hắn rồi nhìn thấy chậu hoa ở phía trên.
Trình Tứ nhận ra mấy ngày nay hẳn là Giang Phóng đã ngủ ở bên trái, thế là hắn nói: “Tôi ngủ ở bên phải, cậu còn mang nó theo à?”
Giang Phóng vén chăn lên, vừa nằm vào, vừa trêu chọc nói: “Anh đã đưa ra yêu cầu mãnh liệt như vậy, đương nhiên tôi cũng phải đáp lại rồi.”
Nói xong anh vỗ vỗ vào một cái gối khác bên cạnh mình, “Anh còn định đứng đó bao lâu nữa, không qua đây ngủ sao? Đã gần mười một giờ rồi.”
Trình Tứ không thể làm gì khác hơn là lên giường, lúc nằm xuống thì nhịp tim của hắn lại đập nhanh hơn một chút, sau đó hắn liền nghe thấy giọng anh nói ở bên tai mình: “Có muốn tắt đèn không? Có cần tôi giữ lại một bên đèn ngủ cho anh không?”
Trình Tứ: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của hắn, Giang Phóng không khỏi bật cười, “Đùa anh thôi, ai bảo mặt anh cứ luôn căng chặt chứ, người không biết còn tưởng anh đến đòi nợ đó, thả lỏng đi, chúng ta chỉ ngủ thôi, không có làm gì khác đâu.”
Trình Tứ nghiêng đầu nhìn thấy anh cười đến nỗi mặt có hơi hồng, không nhịn được mà hỏi: “Cậu vừa nói, cậu sẽ đáp lại yêu cầu của tôi có phải không?”
Giang Phóng cũng nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên anh sáp lại gần.
Trình Tứ lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh, còn có luồng hơi thở đập vào mặt đó, hắn cho là Giang Phóng muốn hôn mình, nhưng một giây sau, mắt kính trên sống mũi liền bị lấy xuống.
“Đã đi ngủ rồi mà còn đeo kính làm chi.”
Giang Phóng nhìn vào cặp kính, nhận ra đây là một chiếc kính mắt không độ, “Mắt anh không bị cận thị, tại sao lúc nào cũng đeo kính vậy?”
Trình Tứ che giấu sự thất vọng trong lòng, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Trước đây không thường đeo, thỉnh thoảng mới đeo một lát khi nhìn máy tính, về sau khi Trình Tiêu Vũ được tìm về, lúc đó nó khá cảnh giác với người lạ và dễ bị tôi dọa đến, thế nên ba mẹ tôi liền bảo tôi đeo kính lên, lâu dần rồi cũng quen.”
Giang Phóng vứt mắt kính lên trên tủ đầu giường bên cạnh mình, “Sau này muốn đeo thì đeo, không muốn đeo thì cũng đừng đeo, anh không cần phải chiều theo người khác, tôi cảm thấy khi anh không đeo kính cũng rất đẹp.”
Trong mắt Trình Tứ không khỏi toát lên ý cười, “Được, vậy thì không đeo.”
Giang Phóng cười tủm tỉm nhìn hắn rồi nói: “Vừa nãy anh hỏi tôi, có phải tôi sẽ đáp lại mọi yêu cầu của anh hay không, vậy phải xem là yêu cầu gì, nếu bây giờ anh bảo tôi nhảy một điệu thì chắc chắn là không được, bởi vì tôi không biết nhảy.”
Trình Tứ vốn tưởng rằng anh muốn nói sang chuyện khác, ai ngờ anh lại chủ động nhắc tới, hắn lập tức nghiêm mặt nói: “Chẳng phải lúc đó cậu nói, chờ khi nào tôi suy nghĩ kỹ mình là loại fan gì thì hãy nói cho cậu biết sao, bây giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi có thể nói không?”
Giang Phóng mỉm cười: “Chuyện lâu như vậy mà anh còn nhớ à, vì sao không thể nói, muốn nói thì cứ nói thôi.”
Trình Tứ ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn làm fan bạn trai của em.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Phóng, hắn ngoan cường mà bổ sung thêm một câu, “Hoặc là fan chồng cũng được.”
Giang Phóng vốn còn định nghiêm túc, nhưng sau khi nghe phần bổ sung của hắn thì lại có chút không kìm được, anh phải mím môi dưới mới không để mình cười ra tiếng: “Hai loại này có gì khác nhau sao?”
Trình Tứ: “Có, nếu em từ chối một cái, thì vẫn còn một cái khác để chọn.”
Giang Phóng cảm thấy logic này của hắn cũng rất ghê gớm, dù gấp gáp nhưng anh vẫn thong thả nói: “Tại sao anh lại nghĩ rằng, sau khi từ chối một cái thì em sẽ đồng ý một cái khác?”
Trình Tứ trầm mặc một giây: “Anh hỏi trên Super Topic rồi.”
Giang Phóng: “Cái gì?”
Trình Tứ: “Em yên tâm, anh xài acc phụ, có một fan nói em cũng thích anh, nếu không thì em sẽ không nhận hoa anh tặng trong khi biết rõ ý nghĩa của chậu hoa đó.”
Giang Phóng lấy điện thoại của mình ra: “…Acc phụ của anh tên gì?”
Giang Phóng đợi hai giây cũng không nghe thấy hắn đáp lời, anh nghi hoặc nhìn sang, lại thấy biểu cảm của Trình Tứ có chút xấu hổ, trong đầu anh chợt sáng lên: “Chẳng lẽ rất khó mở miệng?”
Trình Tứ: “…Bạn trai tôi là Giang Phóng.”
Nếu sớm biết Giang Phóng sẽ hỏi thì ngay từ đầu hắn đã không lấy cái tên này.
Giang Phóng nhìn khuôn mặt đầy ngại ngùng của hắn mà sắp chết vì cười, tại sao người này lại có thể đáng yêu như thế chứ, “Anh thật sự là tổng giám đốc sao?”
Trình Tứ đờ đẫn: “Ừ.”
Nếu không phải bây giờ đã quá muộn, lại sợ quấy rầy người khác thì Giang Phóng đã cất tiếng cười to rồi.
Cười một tiếng, Giang Phóng lên Super Topic của bản thân rồi tra tìm acc phụ của Trình Tứ, quả nhiên đã tìm thấy hai bài viết, sau khi đọc bài viết thứ nhất, rốt cuộc anh cũng biết vì sao Trình Tứ đột nhiên ngộ ra rồi tặng hoa cho mình, sau đó anh lại nhanh chóng lướt đến bài viết thứ hai.
Cả hai bài viết, Trình Tứ đều chỉ trả lời người tên Hồ Tiên Nữ, anh vừa vào liền thấy ngay.
“Xem ra em phải cảm ơn bạn fan này, nếu không có cô ấy, có lẽ anh còn đang xoắn xuýt xem phải làm thế nào để xác định em có thích anh hay không, có đúng không?”
Trình Tứ gật đầu trong vô thức, đột nhiên hắn nhìn anh chằm chằm: “Em cũng thích anh?”
Giang Phóng đặt điện thoại xuống, cười nói với hắn: “Tuy em chưa từng yêu ai, nhưng em vẫn biết cảm giác thích một người là như thế nào, cũng chỉ có vị tổng giám đốc không dính khói lửa trần gian như anh mới không biết thôi.”
Trình Tứ: “Trợ lý có nói với anh, anh cũng điều tra rồi.”
Giang Phóng: “Hả, điều tra cái gì?”
Trình Tứ: “Nam với nam thì phải làm như thế nào.”
Giang Phóng: “…”
Giang Phóng cảm thấy không thể tin được, anh chợt nghĩ tới một chuyện, “Vậy nên anh tắm tận nửa tiếng, thật ra là đang tìm hiểu chuyện này?”
Trình Tứ: “Ừ, tuy chưa xem xong, nhưng cũng biết đại khái là sẽ làm gì.”
Giang Phóng: “…Em nghĩ rằng anh ở tầng năm, nhưng không ngờ anh đã lên tận tầng khí quyển rồi, gút chóp anh.”
Trình Tứ: “Cái gì?”
Giang Phóng: “Không có gì, chỉ là bây giờ em muốn hút một điếu thuốc thôi.”
Trình Tứ: “Anh không hút thuốc nên trên người không có thuốc lá.”
Giang Phóng: “Em cũng không hút thuốc lá.”
Hai người liếc nhau, rồi cùng im lặng.
Một lát sau, Giang Phóng tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, sau một hồi sột sột soạt soạt, tiếng nói của Giang Phóng vang lên.
“Làm thì không thể làm được, em còn đang quay phim, nhưng trước tiên có thể hôn một chút.”
Ngày hôm sau, Giang Phóng phải đến đoàn phim trước để chuẩn bị trang điểm, cảnh quay của anh khá dày đặc, dù sao cũng là một nhân vật quan trọng, tiếp đó anh còn phải bận việc, thời gian có hạn, cho nên mỗi ngày đều phải quay rất nhiều cảnh, nếu không đến sớm thì có thể sẽ làm việc đến nửa đêm.
“Hôm nay em phải ở phim trường cả ngày, hôm nay anh có sắp xếp gì không? Chừng nào thì trở về?” Giang Phóng vừa mang giày vừa hỏi.
Trình Tứ ngồi dậy: “Chiều mai anh lên máy bay, hôm nay ở lại trong khách sạn, có vài chuyện công việc phải xử lý.”
Lúc đến hắn còn mang theo laptop, có điều laptop còn để ở trong xe, vốn chỉ định dự phòng, nhưng không ngờ lại phải dùng tới ngay.
Giang Phóng: “Vậy em đi trước.”
Cho đến khi anh đóng cửa lại thì Trình Tứ mới nhận ra, hình như mình quên trao một nụ hôn chào buổi sáng cho Giang Phóng.
Giang Phóng vừa đi ra liền gặp Tiểu Đông, Tiểu Đông đưa bữa sáng vừa mua được cho anh, cuộc sống của Giang Phóng vẫn luôn rất có quy luật, cậu ta chỉ cần tuân theo quy luật này thì còn bớt lo rất nhiều so với khi làm trợ lý cho Giang Tề.
“Tự tôi đi đến đoàn phim, cậu mua thêm một phần đồ ăn nữa đưa đến phòng tôi nhé, Trình Tứ đang làm việc ở đó, xong rồi cậu hãy đến đoàn phim tìm tôi.”
Tiểu Đông chỉ biết là tối hôm qua Trình tổng tới thăm quan, nhưng lại không biết bọn họ ngủ chung một phòng, nghe vậy cậu có hơi sửng sốt, nhưng nhìn phản ứng tự nhiên của Giang Phóng thì cậu lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Giữa Giang Phóng và Trình tổng, thay vì nói là thần tượng với fan hâm mộ thì gọi là bạn bè sẽ đúng hơn, ở chung phòng với bạn mình hình như cũng không có vấn đề gì.
“Được, bữa sáng Trình tổng thích ăn món gì ạ?”
Giang Phóng suy nghĩ một chút, dường như Trình Tứ không kiêng ăn thứ gì, về cơ bản là anh nấu cái gì hắn ăn cái đó, đến nỗi anh cũng không biết hắn có thích ăn món nào hay không, “Cháo và bánh bao là được rồi.”
Khi bước ra khỏi khách sạn, Giang Phóng gặp phải nam chính Vương Thâm Lâm, thế là anh liền quá giang xe của người ta, đi theo bọn họ tới đoàn làm phim.
Trình Tứ cũng không ở trong khách sạn mãi, buổi sáng hắn liền giải quyết tất cả công việc từ xa, cố tình dành thời gian để tới đoàn phim tìm Giang Phóng.
Lúc hắn đến, cả đoàn phim Phượng Lan Truyện đang dùng cơm, mùi thơm còn bay sang cả đoàn phim ở bên cạnh, cơm trưa của bọn họ vẫn do nhà hàng Ngọc Long cung cấp, vẫn là ba chiếc xe thức ăn quen thuộc đó.
Nghe nói đoàn làm phim bên cạnh đã sắp tức chết, thức ăn của bọn họ vốn đã không ngon bằng người ta, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ăn được. Ai dè thức ăn của đoàn Phượng Lan Truyện trực tiếp bay lên tới nóc, càng tôn lên sự khó ăn của cơm hộp ở đoàn bọn họ, ngay cả diễn viên quần chúng cũng cảm thấy nuốt không trôi.
Giang Phóng ngồi ăn cùng với nhóm người đạo diễn, nhìn thấy Trình Tứ tới, anh lập tức gọi hắn lại ăn chung.
Trong những người ở đây, chỉ có Chương Ti Na biết thân phận của Trình Tứ, còn những người khác chỉ biết thân phận của Trình Tứ không tầm thường, có lẽ gia đình hắn rất khá giả, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Bọn họ không thể vì hắn giàu có mà thể hiện nhiệt tình thái quá, như vậy sẽ có hiềm nghi lấy lòng người ta, tốt hơn hết là không nhiệt tình cũng không xa cách.
Cơm nước xong xuôi, Giang Phóng tiếp tục quay phim, gần đây đạo diễn càng ngày càng nghiêm khắc, có thể do thời tiết ngày càng nóng hơn, đồng thời kịch bản của Tiêu Nam Sênh đã đi đến giai đoạn cuối, nên yêu cầu của đạo diễn đối với anh cũng tăng cao, có đôi khi một cảnh phải quay lại đến bốn, năm lần.
Đến giai đoạn giữa và cuối, những cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn trong nhân vật Tiêu Nam Sênh mới dần dần thể hiện ra, cùng với một số nguyên nhân khiến chàng làm như vậy cũng được giải đáp.
Đại hoàng tử mà chàng trung thành là một người đầy tham vọng, để trở thành hoàng đế, gã không ngừng diệt trừ dị dĩ (*), mà Tiêu Nam Sênh chính là một thanh đao gã dùng để tiêu diệt những kẻ cản đường mình bước lên ngôi báu.
(*) Dị dĩ [异已]: Chỉ những người có quan điểm khác biệt và chống lại ý muốn của một ai đó, từ đó hai bên trở thành kẻ thù của nhau.
Về sau nữ chính Phượng Hoàng biết được Tiêu Nam Sênh đã cứu mình, cho nên nàng vẫn luôn không hiểu, rõ ràng nội tâm của Tiêu Nam Sênh cũng có một mặt thiện lương, vì sao chàng còn phải giúp kẻ ác làm ác, và đến tận sau này nàng mới biết, đó là bởi vì đại hoàng tử từng có ơn với chàng.
Hai người có lập trường khác nhau, cho dù tán thưởng đối phương, nhưng lại không thể không bước đi trên hai con đường đối lập nhau.
Khi tất cả mọi người cho rằng nhân vật Tiêu Nam Sênh này đã sáng tỏ, thì lại không biết thật ra đây chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm.
Một mặt, Tiêu Nam Sênh có thể vì nghiệp lớn của đại hoàng tử mà giết cứ ai, mặt khác, chàng lại sẽ ra tay cứu một cô bé suýt bị bánh xe cán chết ở bên lề đường.
Bạn cho rằng tay chàng nhuốm máu tươi, nhưng chàng cũng có một mặt từ bi, nửa là Bồ Tát, nửa là Quỷ Ma.
Thế nên nữ chính vẫn luôn không đoán ra chàng đang suy nghĩ điều gì.
Đối với Tiêu Nam Sênh ở giai đoạn gần cuối, cần càng nhiều chi tiết hơn để thể hiện ra tính đa diện và phức tạp của nhân vật này, cộng thêm sức khỏe của Tiêu Nam Sênh càng ngày càng xấu đi khiến độ khó khi diễn xuất cũng tăng thêm một chút.
Trình Tứ chỉ nhìn nửa ngày liền đau lòng không thôi, có một cảnh quay Tiêu Nam Sênh uống thuốc, bởi vì đạo diễn vẫn cứ không hài lòng nên đã phải quay lại rất nhiều lần, Giang Phóng cũng phải uống quá trời nước đường đỏ, bởi vì thuốc đó được làm từ đường đỏ.
Đến lúc sau, Giang Phóng cảm thấy như mình đang ngậm một viên đường ở trong miệng, nó ngọt kinh khủng khiếp, bụng anh cũng hơi căng lên vì uống nước quá nhiều.
Vốn là mỗi ngày Giang Phóng đều uống rất nhiều nước, nhưng từ sau khi quay phim, do mặc cổ trang rất phiền phức khi đi vệ sinh nên anh cũng bắt đầu học theo các diễn viên khác, cố gắng không uống quá nhiều nước, chỉ khi chảy nhiều mồ hôi thì anh mới uống thêm một chút.
Bởi vì cảnh này bị quay lại nhiều lần nên còn bị người ta đăng lên Weibo, được không ít blogger chuyển tiếp. Do trước đó có rất nhiều blogger bị fan của Giang Phóng kiện cáo, bây giờ blogger đã không dám nói quá lộ liễu, mỉa mai cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Ý tưởng của bọn họ là muốn dẫn nhịp cư dân mạng chất vấn về kỹ thuật diễn của Giang Phóng, nhưng không ngờ phong cách ở khu bình luận lại hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghĩ.
Trời Xanh Nước Biếc: Đây vẫn là blogger mà tôi biết sao? Tinh thần trào phúng các minh tinh trước đó đi đâu mất rồi? Bị chó ăn rồi à?
Bị Thịt 123: Đại khái là bị công ty luật Reidar ăn rồi.
Vạn Vạn Tuế: xswl, trong mấy người bị Giang Phóng kiện lần trước, có nhớ Đêm Đêm Tỏ Lòng không, hôm đó lúc bị kiện thì cứng cựa quá trời, ai ngờ sáng hôm sau liền đăng bài nhận sai.
Phóng viên giải trí không giải trí: Thế này không tệ, có blogger nào bị kiện mà không thê thảm đâu, bị mất tài khoản Weibo thì không nói, đã vậy còn phải bồi thường tiền, có blogger nào chịu được chứ.
Cư dân mạng làm việc tốt còn chạy đến dưới các bài đăng Giang Phóng quay phim NG khác để bình luận, nói rằng đằng ấy chế nhạo Giang Phóng như thế, không sợ bị công ty luật Reidar gửi thư luật sư sao. Kết quả blogger này rén ngay, lập tức trả lời cư dân mạng, nói mình không có ý chế giễu Giang Phóng, mà chỉ là đang thảo luận có lý trí, xin cư dân mạng đừng suy diễn lung tung.
Bởi vì chuyện này, đêm đó hot search Weibo còn xuất hiện một dòng rất lạ.
#Đột nhiên phát hiện blogger khi rén lại trở nên đáng yêu#
Đám blogger vốn muốn ké fame của Giang Phóng, nhưng cuối cùng lại ké thành công bằng một cách thức rất kỳ lạ, từ đó các blogger dường như được mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới. Sau này, mỗi khi đăng bài Weibo có liên quan tới Giang Phóng thì kiểu gì cũng tăng thêm một câu “thảo luận có lý trí, từ chối bóng gió cà khịa”, chọc cư dân mạng cười ha hả.
Lại quay xong một phân cảnh, chuyên viên trang điểm liền đến dặm thêm lớp phấn cho Giang Phóng.
Khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của anh nhanh chóng trở nên tái nhợt như cũ.
Trình Tứ đứng kế bên quạt cho anh, đây vốn là công việc của Tiểu Đông, vì bị Trình tổng cướp việc nên cậu chỉ có thể đứng nhìn ở một bên.
Trình Tứ nhận ra hôm nay Giang Phóng không uống nhiều nước lắm, hắn liền đưa một chai nước sang: “Uống nước trước đi.”
Giang Phóng làm phát hết nửa chai, anh cảm khái nói: “Quay phim vào mùa hè đúng là chết người.”
Trình Tứ: “Sau này chúng ta không quay phim cổ trang vào mùa hè nữa.”
Giang Phóng cười nói: “Không biết sau này còn có cơ hội hay không.”
Trình Tứ: “Chỉ cần em muốn, thì sẽ có.”
Giang Phóng biết hắn đã hiểu lầm.
Chương Ti Na đi tới vừa hay nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, có Trình tổng hộ tống bảo vệ, về sau Giang Phóng muốn vai nào mà chẳng được, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng loại vận may này không phải ai cũng có thể học được.
“Giang Phóng, có một vai diễn, không biết cậu có hứng thú hay không, là phim điện ảnh.”
Giang Phóng: “Vai diễn gì?”
Chương Ti Na: “Một đạo diễn mà tôi quen chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh có đầu tư hàng trăm triệu, cũng là một bộ chế tác lớn, trùng hợp đang thiếu vị trí nam thứ. Tuy cũng là bối cảnh cổ đại, nhưng vào tháng chín mới khởi quay, qua tháng mười thì trời sẽ mát mẻ hơn nhiều, có hứng thú hay không?”
Giang Phóng: “Nam thứ? Có phải phần diễn sẽ rất nhiều, và phải quay rất lâu không?”
Chương Ti Na: “Phần diễn của nam thứ chỉ đứng sau nam nữ chính, chắc chắn là rất nhiều.”
Nếu không phải Giang Phóng chưa từng tham gia vào lĩnh vực điện ảnh thì cô còn muốn tiến cử Giang Phóng làm nam chính.
Giang Phóng: “Vậy thôi.”
Chương Ti Na: “Được… Hả?”
Chương Ti Na tưởng rằng mình nghe lầm.
Giang Phóng: “Tôi khá hứng thú đối với các vai diễn có tính khiêu chiến và phần diễn không quá nhiều.”
Chương Ti Na không thể hiểu được, đây là lần đầu tiên cô nghe nói có người không muốn nhân vật có nhiều phần diễn.
Chương Ti Na cho rằng Giang Phóng không hiểu, nên liền nói ra lợi và hại trong đó cho anh nghe, “Với lưu lượng hiện tại, đóng một số vai phụ không có nhiều đất diễn sẽ không phù hợp với địa vị của cậu, và còn có thể gây nên một vài phỏng đoán không cần thiết, đồng thời cũng sẽ không tốt cho sự phát triển trong tương lai của cậu.”
Giang Phóng: “Cảm ơn chị Chương đã quan tâm, những điều này tôi đã nghĩ tới rồi, không sao cả, người khác nghĩ gì tôi cũng không can thiệp được.”
Chương Ti Na thấy thái độ của anh kiên quyết như thế, cho dù không hiểu thì cô cũng chỉ có thể nói đến đây thôi, “Vậy lần sau khi có nhân vật phù hợp với yêu cầu thì tôi lại giới thiệu cho cậu nhé.”
Giang Phóng: “Cảm ơn chị Chương.”
Chương Ti Na liếc nhìn Trình Tứ một cái như ám chỉ, cười nói: “Nên làm thôi.”
Sau khi Chương Ti Na đi, chuyên viên trang điểm cũng rời khỏi, cô còn phải đi dặm trang điểm cho các diễn viên khác, tiếp đó Tiểu Đông cũng kiếm cớ đi ra ngoài.
Giang Phóng nới vạt áo của trường bào, kéo cổ áo ra rồi nói với Trình Tứ: “Quạt chút gió vào cổ em đi, trang phục sắp ướt hết rồi.”
Trình Tứ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, sức hắn lớn, lực gió khi quạt còn to hơn so với quạt mini, quạt có vài cái mà Giang Phóng đã cảm thấy mát hơn nhiều.
“Thì ra đây chính là chỗ tốt khi có bạn trai sao? Nếu anh không phải tổng giám đốc thì em sẽ mang anh theo bên cạnh, đi đến đâu, mang theo đến đó.”
Trình Tứ vừa định nói điều gì, nhưng trong nháy mắt đã bị câu nói này trêu chọc tới mức quên hết ráo, “Nếu em thật sự muốn vậy, anh có thể cố gắng dành thời gian để ở bên em.”
Giang Phóng vắt chéo một chân: “Em giỡn thôi, anh thật sự có ý tưởng này à.”
Trong một khoảnh khắc Trình Tứ đã nghĩ như vậy, mặc dù hắn biết yếu tố đùa giỡn của Giang Phóng khá nhiều, nhưng hắn thật sự đã suy nghĩ về tính khả thi của nó.
“Bởi vì anh muốn ở bên cạnh em mỗi ngày.”
Giang Phóng đột nhiên có hơi hiểu ra vì sao lúc Mạc Vũ Thu mới hẹn hò với Phương Ngải, ngày nào cậu ta cũng show ân ái ở trước mặt bọn họ.
Tình yêu ngọt ngào như vậy, anh cũng muốn show ra cho bọn Bạch Thăng Thủy thấy mỗi ngày.
Nghĩ tới đó, anh chợt nhớ tới một chuyện, liền lấy điện thoại ra: “Hình như chúng ta còn chưa từng chụp ảnh chung, anh cúi xuống một chút, chúng ta chụp một tấm.”
Trình Tứ lập tức chỉnh sửa lại quần áo trên người, cúi xuống nhìn về phía chiếc điện thoại đang giơ lên của Giang Phóng.
Giang Phóng sáp lại gần khuôn mặt hắn, “tách” một tiếng.
Trong hình nhìn qua giống như là Giang Phóng lại gần để hôn Trình Tứ.
Trình Tứ vừa định ngồi dậy thì trên má bỗng bị chạm nhẹ, chờ khi hắn phản ứng lại đó là gì thì Giang Phóng đã cười tủm tỉm lui về sau, đồng thời còn nói một câu khiến hắn không thể không từ bỏ mọi ý định.
“Người ở bên ngoài có thể vào bất cứ lúc nào.”
Trình Tứ nhìn anh chằm chằm, sau khi không đeo kính, ánh mắt của hắn đúng là sắc bén hơn rất nhiều, nhưng Giang Phóng không sợ, thậm chí anh còn cảm thấy hình tượng dễ thương của hắn đã ăn sâu vào lòng mình, cho dù hắn có biểu cảm gì thì anh cũng chỉ cảm thấy dễ thương mà thôi.
“Em đi quay phim, tối nay chắc sẽ có thể xong việc sớm.”
Giang Phóng trêu ghẹo xong liền đứng dậy rời đi, lại không biết rằng bản thân nói trước bước không qua.
Cảnh quay buổi chiều là diễn cùng nữ ba, nhưng vì nữ ba liên tục NG khiến tiến độ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, chỉ một cảnh quay đơn giản mà đối phương mãi không nhập vai được, đạo diễn Chu Long lại là một người nghiêm khắc và cộc cằn, quay lại hai mươi mấy lần cũng không hài lòng, ông trực tiếp nổi cơn thịnh nộ ngay tại chỗ.
“Cô là heo à? Một cảnh quay đơn giản như vậy mà cũng diễn không tốt, nói cô heo là sỉ nhục heo! Bây giờ lập tức điều tiết, năm phút sau sẽ quay một lần cuối cùng!”
Nữ diễn viên đóng vai nữ ba là một tiểu hoa, lúc này sắc mặt cô ta rất tệ, không biết là do bị chửi, hay cơ thể thật sự không thoải mái.
Mấy ngày nay Giang Phóng vẫn luôn suôn sẻ, không ngờ lần đầu tiên diễn cùng nữ diễn viên này lại gặp phải tình huống như vậy, anh vốn muốn dẫn dắt đối phương nhập vai, nhanh chóng vượt qua cảnh quay này, nhưng sau đó mới nhận ra tâm trí của cô ta dường như không nằm ở việc đóng phim.
Tâm trí không ở đây thì làm sao mà diễn tốt được, anh nghĩ cho dù có làm lại lần nữa thì kết quả vẫn sẽ như cũ thôi.
Nhìn thấy Giang Phóng bị liên lụy, Trình Tứ cũng nhíu mày, lập tức đưa nước cho anh uống.
“Xem ra hôm nay không thể kết thúc công việc đúng giờ.” Giang Phóng nhún vai.
Trình Tứ quạt gió cho anh: “Anh đã cho người gọi trà chiều tới rồi.”
Giang Phóng vừa định nói gì đó, bên ngoài đoàn phim liền có động tĩnh truyền tới, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, vẫn là xe của nhà hàng Ngọc Long.
“Nếu người khác cũng tiêu xài giống như anh, thì chi phí để quay một bộ phim truyền hình đều không đủ dùng.”
Trình Tứ gật đầu nói: “Có lẽ là vì những người khác không sở hữu cổ phần của nhà hàng Ngọc Long như anh.”
Giang Phóng kinh ngạc nhìn hắn: “Chẳng phải tập đoàn Trình Gia chỉ kinh doanh trong lĩnh vực chữa bệnh và dược phẩm sinh học à? Tại sao anh có thể vượt qua nhiều ngành nghề như vậy để đầu tư thế?”
Trình Tứ giải thích nói: “Anh đầu tư lúc còn đi học, không liên quan gì đến tập đoàn Trình Gia, đều là những khoản đầu tư cá nhân của anh, có lần đầu tư thành công, cũng có lúc đầu tư thất bại.”
Giang Phóng cười nói: “Em còn tưởng rằng anh đầu tư trăm phát trăm trúng, anh cũng sẽ thất bại sao?”
Trình Tứ: “Đều là do kinh nghiệm tích lũy được, chỉ là có tỉ lệ hoàn vốn khá cao, nhưng bây giờ khó khăn hơn trước, anh cũng không còn sức để làm nữa, đã rất lâu rồi không tìm được một dự án tốt để đầu tư.”
Thức ăn nhẹ của nhà hàng Ngọc Long đã hóa giải tâm trạng bực bội của cả đoàn phim một cách đáng kể, khi bị kéo dài tiến độ do nữ diễn viên liên tục NG.
Mọi người đều biết mình được hưởng lộc từ ai, đến nỗi mỗi khi Giang Phóng nhìn thấy ai thì người đó liền sẽ cảm ơn anh.
Chương Ti Na bưng một chén chè ướp lạnh đi tới, Giang Phóng như biết cô định nói gì: “Đừng cảm ơn tôi nữa, lỗ tai của tôi sắp chai luôn rồi.”
Chương Ti Na xì cười một tiếng, “Tôi cũng không định cảm ơn cậu, muốn cảm ơn thì cũng phải cảm ơn Trình tổng.”
Trình Tứ không có phản ứng gì, đối với những người không phải Giang Phóng, hắn đều lạnh nhạt như nhau.
“Hôm nay chắc phải quay tới mười một mười hai giờ đêm, sắp tới cậu còn có mười mấy cảnh quay cùng Chu Tiểu Nam, nếu cô ấy vẫn không thể điều tiết được, có lẽ cậu phải ở lại đoàn phim thêm một, hai ngày nữa.” Chương Ti Na vừa ăn, vừa nói.
Giang Phóng nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, “Chị biết nguyên nhân khiến trạng thái của cô ấy không tốt?”
Vì chuyện đó nên Chương Ti Na mới đến tán gẫu với anh, nếu không tại sao cô lại không thức thời mà chui vào đây, cô vừa nhìn là biết Trình tổng không thích người khác tới quấy rầy khi hắn trò chuyện với Giang Phóng.
Bơ Mặn: Tung hoa chúc mừng ngày Phóng nhi và A Tứ chính thức iu nhau <33333