Tô Ngọc Kiệu vốn đang lúng túng muốn chuyển chủ đề, nhưng giây tiếp theo Triệu Sở Chu liền tựa lên vai hắn, áp đầu vào ngực hắn.
Vải áo bị nước mắt thấm ướt.
Triệu Sở Chu thậm chí còn không hiểu nổi chính mình, rốt cuộc là muốn làm Tô Ngọc Kiệu đau lòng, hay là anh thật sự muốn khóc.
"Tô Ngọc Kiệu, anh nhớ mẹ."
......!
Chuyện nhà của Triệu Sở Chu, Tô Ngọc Kiệu chỉ biết loáng thoáng, nhưng cũng không rõ lắm.
Ngày đầu tiên hắn gặp Triệu Sở Chu, anh đã là một Alpha ít nói lại sống nội tâm.
Trong khu nhà có rất nhiều lời đồn hỗn tạp.
Triệu Sở Chu là đứa nhỏ lớn nhất trong khu, so với những người khác đều cao hơn một chút, thành tích học tập tốt, nhưng lại không thích cười.
Những người ưu tú lại không có căn cơ thường rất dễ làm người chướng mắt.
Tô Ngọc Kiệu lên lớp hai tiểu học mới được nghe qua chuyện của Triệu Sở Chu.
Hắn khi đó còn nhỏ, căn bản không biết đúng sai cũng không có chính kiến riêng, chỉ có thể bảo sao hay vậy nói Triệu Sở Chu không tốt.
Cho đến chạng vạng ngày hôm đó, mùa hè ve kêu, nắng hắt xuống lan can bên cửa chỉ còn một góc, hắn thấy Triệu Sở Chu trèo tường đi vào, góc áo dính máu, trên người nồng mùi pheromone của Alpha.
Đứa trẻ tám tuổi căn bản cũng không ngửi được mùi pheromone nó ra làm sao, hắn đứng bên chân tường đối diện Triệu Sở Chu, không biết học được lời thoại từ phim truyền hình nào, vẻ mặt hung dữ nói: "Tránh xa một chút, đừng ngáng đường ông đây."
Có thể là do biểu tình cường điệu, Triệu Sở Chu bị hắn làm cho bật cười, hai mắt cong cong, tràn ngập phong tình.
"Được."
Anh chỉ đáp vỏn vẹn một câu, liền vòng qua Tô Ngọc Kiệu đi về phía cửa nhà mình.
Nhưng mới đi được hai bước chân thì anh bị người túm áo, quay đầu lại liền thấy ông lớn tám tuổi kia hừ một tiếng.
"Muộn như vậy mới về nhà, mẹ anh nhất định không phần cơm cho anh đâu," Hắn lấy ra một viên kẹo trong túi giống như người đã có kinh nghiệm về vấn đề này, nhét vào tay Triệu Sở Chu: "Này, viên cuối cùng, anh ăn tiết kiệm vô."
Sự nhiệt tình và tốt bụng của đứa trẻ vốn không đòi hỏi được báo đáp.
Triệu Sở Chu mỉm cười cảm ơn, viên kẹo trong tay được bọc trong một lớp giấy bóng kính đủ màu, tuy rẻ tiền nhưng lại có ánh sáng lấp lánh bốn phía.
Một viên kẹo dâu nho nhỏ.
Là món quà đầu tiên mà Triệu Sở Chu nhận được.
......!
Nguyên Vi Vi và Trần Nhuy luôn nghi ngờ Tô Ngọc Kiệu thấy sắc nảy lòng tham, thật ra cũng không sai.
Triệu Sở Chu cười với hắn một cái hắn liền mở túi đưa viên kẹo dâu cuối cùng vội đưa cho anh, Triệu Sở Chu vừa khóc lòng hắn liền như bị cào xé chân tay luống cuống, hận không thể liếm sạch nước mắt cho anh.
Đát Kỷ thời nay cũng không được như vậy.
Triệu Sở Chu khóc không ra tiếng, không giống như những giọt nước mặt làm thẫm ướt ga giường.
Người có trái tim lạnh lùng như anh, nhìn qua giống như giả mù sa mưa () mà rơi nước mắt.
() Giả bộ.
Anh biết làm như vậy sẽ khiến người khác thương cảm, thế nên mới đáng ghét, tất cả mọi người đều hận cho là anh đùa giỡn tình cảm, chỉ có Tô Ngọc Kiệu chịu dỗ dành anh.
.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn |||||
Cũng chỉ có Tô Ngọc Kiệu yêu anh.
Triệu Sở Chu lau hết nước mắt trên người Tô Ngọc Kiệu, còn ngại chưa đủ, làm nũng quấn lấy hắn: "Em ôm anh một cái."
Cách anh ôm người cũng có tâm cơ.
Anh ôm lấy cổ Tô Ngọc Kiệu, hai ngón tay nhẹ móc vào nhau, bộ dáng quyến luyến không muốn rời.
Đầu óc Tô Ngọc Kiệu từ hôm qua đến hôm nay vẫn chưa tỉnh táo lại, nâng đầu gối anh lên để anh ngồi lên chân của mình.
Nếu được sinh ra vào thời cổ đại, chắc hắn sẽ trở thành một tên hôn quân mất trí làm nước mất nhà tan.
Sau lưng bị người vỗ nhẹ theo tiết tấu, Triệu Sở Chu cảm thấy cả người đều nhũn ra.
Anh nghe thấy Tô Ngọc Kiệu nhẹ giọng hát, như thể đang ru anh ngủ.
Triệu Sở Chu cụp mắt, trong lòng hiếm khi sinh ra cảm giác áy này, môi chạm nhẹ lên vành tai của Tô Ngọc Kiệu.
Nếu đã bắt được em, vậy tấm lưới được quăng ra, cũng nên thu lại rồi.
Lời tác giả:
Không kịp rồi, giây tiếp theo hắn sẽ phát hiện anh lừa hắn đó!.