Thời tiết chuyển lạnh, Tô Ngọc Kiệu không mang theo quần áo mùa đông, đành phải miễn cưỡng lết chân đi từ phòng khách ra cửa nhà Triệu Sở Chu, dài giọng nói: "Anh, anh thật sự không theo em về sao......"
Triệu Sở Chu đang ăn cháo, dáng vẻ ung dung thong thả, cảnh đẹp ý vui: "Không, em tự về một mình đi."
Gương mặt đẹp trai của Tô Ngọc Kiệu xụ xuống ngay lập tức, mặt mày buồn bực tiến về phía anh, cúi xuống hôn anh mấy cái như gà mổ thóc rồi mới chịu rời đi.
Trước khi đi còn không quên hỏi một câu: "Chúng ta bây giờ đang yêu nhau đúng không?"
Triệu Sở Chu bị hắn chọc cười, hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
Alpha cao lớn nhỏ tuổi trầm ngâm một lát, lại cúi đầu hôn lên chóp mũi anh: "Em thấy chúng ta được tính là vợ chồng."
Vợ chồng, từ ngữ xa lạ như vậy, nhưng lại mang theo khế ước quan hệ mà ai cũng biết, quãng đời còn lại cũng bị từ này trói chặt với nhau.
Môi Triệu Sở Chu giật giật.
Anh muốn nói cho Tô Ngọc Kiệu, rằng hai Alpha cả đời này không thể trở thành vợ chồng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh đã quá đáng lắm rồi, sao có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng Tô Ngọc Kiệu được nữa.
Vợ chồng thì vợ chồng đi, đây cũng là điều anh cầu còn không được muốn còn không được cơ mà.
Anh thật sự có thể đợi đến một ngày như vậy đúng không?
......!
Trong khu nhà tỏa ra mùi thức ăn.
Tô Ngọc Kiệu vừa mới cơm nước xong, nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt kho tàu mà Trình Song làm giữa bầu không khí hỗn độn này.
Hắn nhảy ba bậc một lên lầu, vừa vặn lúc hắn lấy chìa khóa ra mở cửa thì Trình Song từ trong nhà mở cửa ra.
Hôm nay Trình Song khoác một áo vest rất đẹp, lộ ra vòng eo nhỏ, phía dưới mặc một chiếc váy dệt kim nhẹ nhàng, chân đi một đôi cao gót.
Tô Ngọc Kiệu ngả ngớn huýt sáo một cái: "Mẹ trang điểm ghê thật nha, đẹp lắm!"
Thấy thằng con trở về, Trình Song cũng rất ngạc nhiên.
Nghe hắn khen câu gương mặt cô không giấu được ý cười, xách váy hỏi hắn: "Trông đẹp hả? Thật không? Mày không ở nhà thì chả có ai giúp mẹ lựa quần áo."
Cô tuy tính cách hướng ngoại, nhưng bên trong vẫn hồn nhiên không kìm chế được thích lãng mạn và tự do, liều lĩnh như gái mười bảy nên cũng thích cái đẹp nhất.
Tô Ngọc Kiệu lúc này đã cao hơn rồi, xoa xoa đầu cô: "Đẹp, ai dám nói mẹ không đẹp con đi móc mắt nó ra.
Hôm nay mẹ ra ngoài hẹn hò đấy à?"
Nhắc tới việc này, Trình Song lại lộ ra vẻ nữ tính ngây thơ.
Cô có chút thẹn thùng nhíu mày, vuốt vuốt tóc mai: "Chú ấy hẹn mẹ ra ngoài ăn bữa cơm thôi..."
Tô Ngọc Kiệu thấy cô cười, đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy.
Lúc này hắn mới nhận ra mẹ mình rất nhỏ, mềm mại mảnh mai, không cứng cỏi ương ngạnh như trong tưởng tượng của hắn.
Cô chính là một bé gái hơn ba mươi tuổi.
Lúc trạc tuổi hắn cô đã từng yêu một người đàn ông, cùng nhau đi từ nam ra bắc, là một lần chạy trốn hoang đường và lãng mạn đến cực điểm.
Bỏ trốn không sai, tình yêu không sai, thứ sai ở đây chính là sai người.
"Khi nào mẹ cho con gặp người đó?"
"...Ừ, Tết đi, chú cũng nói rất muốn gặp con."
Trình Song vỗ vỗ lưng cậu con trai, ngẩng đầu lên mới nhìn được cằm của hắn, vừa sáng sủa lại đẹp trai, trẻ trung đầy sức sống.
Trình Song nghĩ, mười bảy tuổi cô yêu một người đàn ông, sinh cho hắn một đứa con, còn sống thủ tiết bao năm.
Ba mươi bảy tuổi có thể yêu đương lại với một người khác, cô liền trở về như xưa có thể vô tư mà tươi cười, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, yêu một người đàn ông đẹp trai nhất.
Năm tháng cũng không bạc đãi mỹ nhân.
Trình Song từ trong lồng ngực Tô Ngọc Kiệu đi ra, vừa định hỏi hắn ăn cơm chưa liền ngửi thấy mùi pheromone của Alpha khác trên cổ hắn.
Mùi hương bí ẩn, nhàn nhạt, thanh thoát, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ mùi hương này có chút đăng đắng, mùi vị của sự đau khổ.
Nhưng nó cứ dây dưa ám vào người Tô Ngọc Kiệu, giống như cố tình tạo nên một sự tồn tại riêng biệt trong lòng hắn.
Trình Song trừng lớn mắt, túm lấy áo hắn khiếp sợ hỏi: "Con và Tiểu Triệu ở bên nhau? Con làm gì nó hay nó làm gì con rồi?"
Ehmm bữa giờ làm bài luận chạy dl các thứ nên ra chương chậm, hôm nay vừa cày xong một môn nên t làm lèo được đến đâu thì đến xả chương cho mọi người, giờ t lại phải lặn đi chạy dl môn tiếp theo đây haha.
.