Hai mươi phút sau, Aisa và Owen đã dọn dẹp xong mười mấy nhân viên an ninh, Thời Hàn cũng chặn hết liên lạc giữa biệt thự này với bên ngoài, phá hủy kiểm soát ra vào của cửa sau, men theo chân tường vào biệt thự.
Khách khứa đều đã rời đi, trong biệt thự chỉ còn Chu Thanh Hà với tình nhân của ông ta và vài kẻ hầu.
Người máy phục vụ tốt và rẻ hơn người phục vụ nhiều, chúng làm việc cũng không bao giờ mắc lỗi. Ở thời đại này, trong nhà vẫn có người hầu chẳng qua là thủ đoạn phô trương thân phận ra mà thôi.
Chỉ khổ những người hầu vô tội này thôi. Thời Hàn vừa nghĩ vừa khống chế nữ giúp việc vô ý trông thấy anh, chẳng thèm nể tình đánh cô ta ngất luôn.
Quá trình lẻn vào không hề dễ dàng, Chu Thanh Hà là trùm thế giới ngầm, biệt thự của tình nhân ông ta có đủ các loại máy dò và cạm bẫy, Thời Hàn vừa di chuyển vừa phải giải mã chúng, nửa tiếng sau mới tới trước cửa phòng ngủ chính.
Đó là một cánh cửa cảm ứng. Hai mắt Thời Hàn lóe lên ánh lam, chưa đầy một giây, cánh cửa lặng yên mở ra.
Chu Thanh Hà và tình nhân của hắn đang nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không phòng bị nằm trên giường. Thời Hàn vươn ngón tay ra, da thịt đầu ngón tay tiêu biến ra để lộ nòng súng tối om, người phụ nữ bị tia laser không mùi khói lửa xuyên thủng qua đầu.
Chu Thanh Hà xứng danh nhân vật thế giới ngầm, nhạy bén nhận ra nguy hiểm đến cực điểm, tức thì cau mày sắp tỉnh lại.
Có lẽ uống quá nhiều rượu, có lẽ là đã kiệt sức sau khi "vận động" quá kịch liệt, tóm lại Chu Thanh Hà không thể tỉnh liền. Với vài giây ngắn ngủi này thôi, hiển nhiên Thời Hàn sẽ không cho ông ta cơ hội, anh bước vọt đến cạnh Chu Thanh Hà, bơm một ống tiêm vào trong tĩnh mạch. Dưới ảnh hưởng mạnh từ công hiệu của thuốc mê, Chu Thanh Hà mềm nhũn giãy giụa vài cái thì không còn cử động được nữa.
Một máy dò hiện ra từ lòng bàn tay của Thời Hàn, khi đã được khởi động, ánh sáng xanh lam bao trùm cơ thể Chu Thanh Hà. Trong tầm nhìn của anh, dưới da bên chân trái Chu Thanh Hà chớp sáng. Thời Hàn lấy máy dò về, ngón tay anh bật ra một con dao nhỏ. Rạch mở da thịt ở nơi đó ra, móc được một cái máy định vị. Sau khi gửi vị trí cố định ở hiện tại thì ném nóxuống sàn.
Xong hết việc, Thời Hàn kéo tấm khăn trải giường, quấn Chu Thanh Hà lại, khiêng trên vai trông như khiêng một con heo múp thịt, chui vào một chiếc ô tô di động đã đợi sẵn ở ga ra trong lòng đất.
Owen ngồi ở ghế lái, Aisa ở ghế phụ, quan sát tình hình xung quanh. Sau khi Thời Hàn lôi Chu Thanh Hà vào trong xe, Aisa lạnh lùng liếc qua vật thể hình người, nói với Thời Hàn: "Thì ra anh bắt sống con thú này về à, phiền phức quá."
"Ông ta khá hữu dụng, thẩm vấn xong anh sẽ nhường cho em gϊếŧ."
Khóe miệng Aisa cong lên. "Cảm ơn ạ."
Owen khởi động xe. Trong khóa huấn luyện quân đội hắn từng làm quen với việc lái máy bay chiến đấu. Đúng là hắn lái không tệ, Thời Hàn tự nhận anh cũng không thể lái tốt hơn hay nhanh hơn Owen. Tuy vậy... trải nghiệm ngồi xe thì không ổn lắm.
Nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch của Aisa sẽ rõ cả.
Chiếc xe được thuê ẩn danh trên web tối, khi đã suy xét thận trọng, bọn họ lái xe được nửa chặng đường thì thay một chiếc khác, cuối cùng mới đến cứ điểm tạm thời của bọn họ, là một khu rừng nhiệt đới chưa được khai phá.
Đương nhiên bọn họ không có ý định ở đây lâu nên chỉ dựng một cái lều loại ngu ngốc phổ biến nhất trên thị trường. Cái lều đơn giản này sẽ trở thành nơi chôn xương cốt của Chu Thanh Hà.
Sau khi đến nơi cần đến, Aisa không thể chờ nổi mà mở cửa bên ghế phụ, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, kéo hai cánh tay mềm nhũn Chu Thanh Hà một phát. Một cô gái mười bốn tuổi dùng sức mạnh kinh người lôi Chu Thanh Hà y như đang lôi một con chó chết đi về phía lều.
Aisa vứt kẻ thù vào trong lều như vứt cái bao tải thủng, thân hình nặng nề của người đàn ông trưởng thành đập xuống đất phát ra âm thanh nặng trịch, dùng kỹ thuật không thạo trói Chu Thanh Hà lại, cánh tay và khớp đôi chân bị còng với nhau.
Thời Hàn ăn ý đưa cho Aisa một ống tiêm, trong đó là thuốc hồi tỉnh. Aisa mau chóng tiêm vào, tư thế hùng hổ ấy khiến Thời Hàn hoài nghi thực chất cô chỉ muốn đâm ống tiêm từ mắt thẳng vào đầu Chu Thanh Hà thôi phải không.
Không bao lâu, Chu Thanh Hà cũng tỉnh lại. Ông ta hoàn toàn không nhận ra mình đã bị bắt cóc; trong trí nhớ của ông ta, mình chỉ vừa ngủ một giấc đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Thuốc gây mê bị thuốc hồi tỉnh trung hòa làm đầu óc choáng váng, giây tiếp theo Chu Thanh Hà mới phát hiện ra mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà còn bị trói, ông ta gào lớn.
"Giữa nơi hoang vu, lều cách âm thế này, đừng tốn sức nữa." Giọng nói trong trẻo của một cô gái cất lên. "Có nhiều hơi sức thì tốt hơn nên tiết kiệm đi, tới thời điểm sắp chết hẵng dùng sức giãy thêm vài lần. Tôi rất mong chờ cảnh tượng đó đấy."
Chu Thanh Hà hoảng loạn, ngẩng đầu lên chỉ thấy đứa cháu gái thoát chết ấy đang đứng trước mặt mình.
Cô dám trở về, hơn nữa...
Chu Thanh Hà chợt nhận ra rằng, mặc dù nhiều lần ông ta luôn đánh giá cao đứa cháu gái này, sự thật lại chứng minh ông ta vẫn xem nhẹ cô lắm.
Cháu gái của ông đứng cạnh hai người đàn ông vóc dáng đều rất cao to. Tuy không phải kiểu lớn người thịt bắp, nhưng vẫn mang lại áp lực tâm lý lớn làm Chu Thanh Hà phải co ro trong xó.
Một người trong đó có mái tóc xám bạc kỳ lạ, đôi mắt cụp xuống nhìn ông ta như bố thí, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thờ ơ cao ngạo. Người còn lại có mái tóc đen cùng đôi mắt xanh xám, dung mạo càng thêm nở rộ, môi mỏng như cánh hồng nhẹ nhàng nhếch lên, treo nụ cười chế giễu.
Người đàn ông có mái tóc xám bạc lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt. "Aisa, vào việc đi. Tra tấn giao cho em hết đấy."
Tra tấn diễn ra trong mười phút.
Thật tình Chu Thanh Hà đã khiến Thời Hàn nhìn bằng ánh mắt khác. Ông ta hiểu nguyên nhân duy nhất những người này giữ lại mạng sống của mình chính là thông tin trong miệng ông ta. Bất luận chịu đau đớn như thế nào thì ông ta vẫn luôn im lặng, cắn chặt răng tăng cường lá chắn lực tinh thần của mình, Thời Hàn không thể rút ký ức Chu Thanh Hà như "tiến sĩ" ở Phòng Trắng trước đó được.
"Dừng đã, Aisa, ông ta mất máu nhiều quá."
Aisa lại khuấy khuấy con dao găm đang cắm trong thịt Chu Thanh Hà, đến lúc ngừng tay vẫn chưa thấy đủ.
"Đây không phải cách đâu." Thời Hàn trầm tư.
"Tôi có thể thử làm yếu lá chắn tinh thần của ông ta." Owen đề nghị.
"Có thể à?" Thời Hàn quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ.
Owen gật gật đầu. "Để tôi thử xem sao."
Lúc đầu, Owen không tìm ra phương pháp thích hợp, nhưng qua hết thử nghiệm này đến thử nghiệm khác, hắn đã điều khiển lực tinh thần biến dị của mình, tấn công lá chắn lực tinh thần của Chu Thanh Hà. Quá trình này chắc chắn là rất đau đớn với nạn nhân, trong một giây thôi mà Chu Thanh Hà rít lên nhiều hơn hẳn so với mười phút qua.
Trong tiếng gào khóc thảm thiết ấy, Owen không hề chớp mắt, giống hệt bóc từng lớp từng lớp kén phá hủy ý chí tù binh của hắn, như thể đang tiến hành lăng trì ở phương diện tinh thần.
Không hổ là Owen Hall, Thời Hàn không khỏi cảm khái. Thật đúng là người tàn nhẫn bậc nhất Ngân Hà.
Anh chọn quên đi chuyện trải qua lần này.
Chỉ chốc lát sau, trông thấy kết giới chỉ còn một lớp mỏng, Thời Hàn mở ra một cái miệng nhỏ hình tứ giác, lòi cái đầu dò ra. Anh rút đầu dò nối với mạch máu như đường dây, dúi vào thái dương Chu Thanh Hà.
Cách cũ hiệu suất sẽ cao.
Trong một lát, dòng thông tin đã được sắp xếp xong xuôi, ánh mắt Chu Thanh Hà tan rã, môi hé mở, hệt như bị chơi đùa hỏng cả rồi.
Thời Hàn truyền thông tin và danh sách ám sát mới cho hai người, gật đầu với Aisa.
"Xong. Ông ta vô dụng rồi, em chăm sóc đi."
Anh kéo Owen ra khỏi lều, chỉ còn Aisa và chú của cô ấy ở trong.
Điều khiến Thời Hàn ngạc nhiên là Aisa chỉ hành hạ chưa được nửa phút đã bước ra ngoài, trên mặt mang biểu cảm vô vị, tẻ nhạt.
Cô nhún vai nói: "Em cứ tường mình sẽ giày vò ông ta lâu lắm, nhưng vừa nãy đột nhiên em cảm thấy nó không thú vị nữa. Làm thế cũng không khiến bố mẹ em sống lại, cũng không giúp được gì cho hành động tiếp theo. Chúng ta nên nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo đi."
Quả thật cha mẹ của Aisa không phải chết vì sự cố. Theo trí nhớ của Chu Thanh Hà, Thời Hàn đã rút ra chân tướng cái chết của cha mẹ Aisa, đơn giản là một vụ mưu sát cướp quyền đoạt lợi, trong đó người liên quan đến không chỉ có Chu Thanh Hà, mà còn rất nhiều gia tộc cấp cao, với một số ích lợi liên quan đến người khu thứ mười tám.
Hiện tại bọn chúng đều có tên trên danh sách chết của Aisa, được xếp ngay ngắn từng cái một.
Thế là bắt đầu gϊếŧ chóc.
Một bên họ ám sát những người còn lại trên danh sách chết, bên khác Aisa thu nạp lính sót lại và của cải của những người đứng đầu đó. Cô luôn nghĩ mình giống mẹ hơn, quý tộc mới vô cùng dịu dàng với gia đình dưới hình tượng thờ ơ ấy, nhưng sự thật chứng minh cô vẫn giống cha mình hơn, người đứng đầu thế giới ngầm khu Ngôi Sao thứ mười tám với đôi tay đẫm máu tươi.
Chờ lớp bụi lắng xuống, Aisa được trợ thủ đắc lực cha cô tín nhiệm nhất lúc còn sống dẫn dắt vào căn cứ bí mật.
Hai người thuộc hạ trung thành này là một cặp vợ chồng trung niên, họ không công bố tên thật của mình với công chúng, chỉ có tên hiệu, người đàn ông được gọi là Hắc Diệu, người phụ nữ được gọi là Bạch Ngân. Sau khi cha Aisa chết, họ bị Chu Thanh Hà tống vào ngục giam, Chu Thanh Hà vẫn chưa gϊếŧ họ bởi vì muốn moi thêm thông tin từ họ, dùng tra tấn cả ngày lẫn đêm.
Khi Aisa giải cứu họ, người cả hai nhuộm máu ôm cô khóc như thể họ nhìn thấy hy vọng duy nhất.
Dưới sự bảo vệ của họ, cô đi đến ghế chủ tọa phòng hội nghị.
Trong phòng đã chật cứng người, cả đám đều ngồi ngay ngắn, mặt mày nghiêm trang, đầu cúi nhẹ, như để bày tỏ sự phục tùng với nhà vua của họ.
Không một ai có thể ngờ đứa con gái trông hèn yếu ngày hôm qua lại đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh. Mặc độc đồ đen, chân bắt chéo, đôi bốt da quân sự sáng bóng bao lấy cẳng chân đẹp xinh, mặt trên loáng thoáng chút ít màu đỏ sậm. Khóe miệng trên khuôn mặt non nớt ấy hơi cong lên, vẻ tươi cười đầy sát khí lạnh buốt, trong ánh mắt không gợn sóng giống hệt vị thủ lĩnh trước kia.
Cô giơ cánh tay máy màu bạc đầy sức mạnh lên, dùng đầu ngón tay linh hoạt gõ gõ bàn dưới sự run sợ của mọi người, giọng điệu thản nhiên.
"Bắt đầu từ bên trái qua, báo cáo đi."
"Báo cáo thủ lĩnh, tất cả những người tham gia hành động ám sát cha mẹ cô đều đã bắt hết. Một phần trong số họ đã bị gϊếŧ ngay tại chỗ trong quá trình bắt giữ, danh sách như sau... một phần hiện đang bị giam trong ngục số , danh sách như sau... Tổng số lượng xác minh chính xác..."
Aisa gật đầu. "Việc tái lập đội hộ vệ giao cho anh phụ trách."
Người nọ mừng rỡ như điên gật gật đầu.
Nhóm thuộc hạ tiếp tục báo cáo, nhưng tới người thứ ba lại phát sinh gây rối. Đó là đội phó của đội hộ vệ trước kia, không tham gia vào âm mưu quyền lực của tổ chức phản động ngầm, vì vậy vẫn còn sống đứng đây. Vừa rồi Aisa nhường chức cho đội trưởng đội hộ vệ lên tiếng đầu tiên, vẻ mặt hắn ta phẫn nộ bất mãn.
"Mấy người thật sự bằng lòng để một cô gái mười bốn tuổi lãnh đạo cả vương quốc ngầm khu thứ mười tám luôn à? Cô bé có tiềm lực, cũng là người thừa kế, nhưng chung quy tuổi cô bé còn quá nhỏ, mấy người không thể nghe lời cô bé hết chứ..."
Đoàng!
Nét mặt hắn ta đọng lại ở giờ khắc này.
Âm thanh nặng trĩu của thân người ngã trên đất vang lên, lông tơ mọi người dựng đứng, mí mắt run run nhìn về ghế chủ tọa.
Khẩu súng xoay một vòng nhởn nha giữa ngón tay Aisa, xoay tròn tạo ra hoa văn làm người ta hoa cả mắt, đặt lên bàn cộc một tiếng. Thần sắc cô gái tự nhiên, cười với họ:
"Tiếp tục đi."