Ngạn ngữ hãy bắn chim đầu đàn bao đời nay đều có đạo lý cả. Bọn thuộc hạ đang ủ suy nghĩ khinh thường thì giờ phút này trông thấy thi thể chết không nhắm mắt, trong thâm tâm họ đang mừng thầm vì mình không phải người đầu tiên nhảy ra.
Nào có ai ngờ một cô bé mười bốn tuổi tuổi lại xuống tay nhẫn tâm đến vậy? Chỉ mỗi điều này đã thấy tác phong của cô rất giống cha mình.
Những tên thuộc hạ không dám dị nghị nữa, run rẩy bấm ngón tay, từng người một báo cáo xong công việc như chim cút chạy lẹ khỏi phòng hội nghị.
Thấy thuộc hạ sợ mình như cọp, Aisa cau mày, dặn dò đôi vợ chồng vẫn cứ cung kính đứng bên cạnh, "Tiếp theo, hai người giúp phát động việc thanh trừng xong thì nghe theo phe tôi đi xử lý bên phản đối tôi. Hãy ban thưởng cho họ, chia rẽ những bè phái cứng đầu đó bằng cách thức này."
Hắc Diệu và Bạch Ngân thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. Một cô gái lại có thể ra lệnh như vậy, ít nhất đã chứng tỏ cô đủ độc ác nhẫn tâm và trí não cũng đủ dùng. Bất kể thế nào, cả hai thứ trên chính là phẩm chất không thể thiếu ở thủ lĩnh vương quốc trong bóng tối.
Thủ lĩnh, con gái ngài... đã là một thủ lĩnh đủ tư cách rồi.
"Vâng."
Họ đồng thanh đáp lại.
Sau khi vợ chồng Hắc Diệu và Bạch Ngân rời đi, còn mỗi mình Aisa ngồi im ngẫm về kế hoạch tiếp theo. Trước khi Đảng cải cách chính thức bắt đầu hành động, nhất định lực lượng ngầm của khu mười tám do cha cô để lại phải nằm chắc trong tay cô.
——————
Đêm khuya tại Ngôi Sao Autumn, Aisa mới xử lý được vài tập tài liệu thì nhận được một cuộc gọi video họp từ Thời Hàn.
Trên màn hình, Thời Hàn đang đứng trong buồng lái, Owen đang ngồi cạnh anh. Lúc không phải diễn trước mặt người ngoài, Owen vẫn vô cảm như mọi khi, ánh mắt hắn như bị dìm vào băng lạnh. Khóe miệng khẽ cong lên, cười rất lịch sự, nhưng Aisa cảm thấy nụ cười của hắn chẳng chứa chút cảm xúc nào.
Nụ cười chất vô cơ như không thuộc về mình ấy thi thoảng làm cô phải sởn gai ốc.
"Tôi đã nhận được một nhiệm vụ từ Lý Chân Hi, đây sẽ là mục tiêu của chúng ta trong tháng tới."
Ngón tay của Thời Hàn khẽ nhúc nhích, đường cong mang ánh huỳnh quang màu lam hiện ra trước mặt anh, đan xen vào nhau tạo thành một bản đồ sao ba chiều. Anh chạm vào một khu vực trong đó, phóng to bằng hai ngón tay, đến lúc một thiên hà quay chầm chậm xuất hiện trước mặt họ.
"Khu Ngôi Sao thứ ba mươi ba, tinh cầu X-, ngục giam Sông Ngầm, chúng ta sẽ đến đó giải cứu một người." Thuật lại xong xuôi, Thời Hàn chuyển hồ sơ của tù nhân ra, nói với Aisa ở đối diện màn hình, "Trên đây là những gì em có thể biết. Vì việc hợp nhất lực lượng em chưa hoàn thành nên em không được tham gia vào nhiệm vụ này, nhưng dựa trên nguyên tắc chia sẻ thông tin, tụi anh cần phải cho em biết hành động tiếp theo của tụi anh. Mong rằng em sẽ nắm trọn di sản mà cha để lại cho em trước khi tụi anh trở về."
"Ừm." Aisa gật đầu, im lặng vài giây, không nhịn được mà hỏi, "Độ nguy hiểm cao không ạ?"
"Hơi hơi đó. Mà anh cũng có kế hoạch tiếp viện rồi, đừng lo lắng."
"Em không lo cho mấy anh!" Aisa tắt video cái rụp.
Thời Hàn nghiêng đầu hỏi Owen với một dấu chấm hỏi trên mặt, "Con nhóc đó đã tới tuổi dậy thì rồi à?"
Owen: "..."
Một lúc lâu sau, Owen chuyển chủ đề: "Anh biết tại sao Lý Chân Hi lại muốn cứu người này ra không?"
Anh nhìn vào màn hình sáng rực lơ lửng giữa không trung, trên đó hiển thị thông tin của tù nhân đặc biệt này.
Tên họ: Lẫm Ca
Giới tính: Nam
Tuổi:
Chiều cao: cm
Cân nặng: kg
Tội danh: Đánh cắp cơ mật, tàn sát quân đội, ý đồ mưu phản, bao che tội phạm, gây hại chấp pháp... (mở thêm điều còn lại).
Ảnh chụp của người đàn ông này được đặt cạnh cột sơ lược. Ngoài dự đoán mọi người chính là, mặc dù dữ liệu về chiều cao và cân nặng của ông ta sẽ dễ làm người ta tưởng rằng đây là một quân nhân cao to, nhưng thoạt nhìn bức ảnh của ông ta lại trông giống thành viên thí nghiệm hơn. Mặc quần áo thí nghiệm màu trắng có đóng dấu thuốc thử, tóc nâu hơi dài, xõa loạn trên bả vai, gương mặt đẹp trai cũng khá nghiêm chỉnh, nhưng đôi mắt đen hơi vô hồn, dưới mắt còn có quầng thâm rất rõ.
Trên thực tế, ông ta đúng thật là một nhà hóa sinh.
Những tội danh trên hồ sơ của ông ta đủ để gϊếŧ ông ta cả trăm lần, nhưng tài năng của Lẫm Ca có quý giá đến nỗi hoàng đế Tần Hạo Dạ đã đích thân ra lệnh tha chết cho ông ta, chẳng qua vẫn bị giam trong ngục giam Sông Ngầm, thúc giục ông ta tiến hành nghiên cứu không ngừng.
Ở kiếp trước, Đảng cải cách đã cố gắng cứu ông ta thoát chết, nhưng cuối cùng không thành công. Bản thân Lẫm Ca đã chết trong ngục giam Sông Ngầm, ông ta đã đưa thẻ nhớ cho người cứu hộ trước khi mình chết. Thành quả nghiên cứu quý giá nằm trong chiếc thẻ nhớ đó đã trực tiếp sản xuất ra một loại dược phẩm có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng lực tinh thần của con người, đồng thời đẩy mạnh sự ra đời của loại máy khuếch đại sóng não mới. Sau khi Owen lên ngôi, hắn đã tắm máu Đảng cải cách, những thành quả nghiên cứu khoa học này mà họ nắm giữ từng mang lại cho Owen rất nhiều phiền toái ở kiếp trước, thậm chí suýt chút nữa đã khiến hắn phải bỏ mạng trên chiến trường.
Thời Hàn thực mong chờ những thay đổi mà Lẫm Ca sẽ mang đến cho thời đại này nếu ông ta sống sót.
"Cái tên này quen thế nhờ, hình như ở trường tôi đã học một phần lý thuyết mà ông ta từng đề ra rồi." Owen nhìn tuyến đường họ đã thiết lập, màn sáng màu lam phản chiếu trong mắt hắn, trông như phát ra ánh sáng lạnh. "Tài năng của ông ta có phải là lý do ông ta cần được giải cứu không?"
"Đúng, có điều đó không phải là lý do duy nhất."
Thời Hàn cười nhạt.
"Mẹ cậu thật sự có sức hấp dẫn lắm đấy."
Vẻ buông lỏng thoáng qua trên khuôn mặt vô cảm của Owen, hơi ngạc nhiên. "Ông ta..."
"Có lẽ rất muốn được làm cha của cậu đó." Thời Hàn mở lời đùa, nhưng Owen cau mày dữ dội, hiển nhiên không thích trò đùa này rồi. Hắn lầm bầm với âm lượng rất nhỏ: "Do hồng nhan bạc mệnh mà thôi... nếu không phải vì gương mặt vô dụng đó..."
"Quả thực rất đáng tiếc nhỉ, riêng việc đẹp cũng là một loại giá trị rồi, nói là của cải cũng được, nhưng bản thân không đủ sức mạnh và địa vị để canh giữ của cải này, bị kẻ quyền thế đoạt lấy thứ của mình hoàn toàn là kết cục trong dự đoán ấy mà." Giọng điệu Thời Hàn ung dung nói: "Nếu để tôi viết kịch bản, kết cục cũng như thế này à, có khi còn bi thảm hơn không chừng, dù sao đây mới là quy luật của thế giới này."
Tâm trạng Owen hiển nhiên không ung dung nổi như giọng điệu của Thời Hàn, trong giọng nói đã hạ thấp còn có phần căm hờn. "Anh đang nói hết thảy những thứ người từng trải qua đều đáng hết đấy à?"
"Không, thực ra đáng là tính từ chủ quan quá. Người đó đáng đời cũng vậy, đáng thương cũng thế, nó có thay đổi được quỹ đạo vận mệnh của người đó không? Không phải toàn bộ những gì người đó trải qua đều là do quy luật cá lớn nuốt cá bé của thế giới này hay sao? Đánh giá của tôi không có ý nghĩa nào hết, thông cảm thương xót cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ có quy luật của thế giới này mới có ý nghĩa thôi. Nếu cậu không thích vậy hãy thay đổi nó đi."
Thời Hàn bất chợt mở miệng hỏi: "Có bao giờ cậu nghĩ đến việc nếu lúc trước tôi không đưa cậu ra khỏi Ngôi Sao Rác thì cậu sẽ phải trải qua chuyện gì không?"
"Gì..."
"Tôi có nên nhắc cậu rằng, cậu giống hệt phiên bản nam của mẹ cậu không nhỉ?" Thời Hàn cười khẩy, "Còn nhớ ở cảng hàng không khi mấy tên côn đồ kia muốn bán cậu cho kẻ khác không?"
Anh đột nhiên tiến lên một bước, ép Owen lùi về sau, ánh mắt ung dung dừng trên gương mặt của Owen.
"Thực ra, hiện giờ cậu cũng có gương mặt thu hút người ta phạm tội đấy... nhưng cậu không bị xem thành đồ chơi, cậu nói cho tôi biết tại sao được không?"
Không đợi Owen nói, anh tự hỏi tự đáp: "Bởi vì cậu rất mạnh!"
"Bản thân giá trị của vẻ đẹp cũng có giới hạn, đó là cái giá vô hình. Kể từ lúc trường siêu năng lực Venus bị phá hủy, cậu đã mạnh đến mức không ai có thể chi nổi cái giá này. Chi phí lẫn lợi ích, đó mới là quy tắc cơ bản nhất, bắt cóc mẹ cậu hầu như không tốn kém gì, vì vậy người đó đã bị bắt, gϊếŧ mẹ cậu chỉ cần ít phí, vì vậy người đó đã bị gϊếŧ, vấn đề đơn giản thế thôi."
"Cá lớn nuốt cá bé là quy luật của thế giới này, bởi lẽ kẻ mạnh cướp đoạt kẻ yếu cái giá phải trả quá ít. Nếu cậu muốn xây nên một thế giới có thể bảo vệ được kẻ yếu, cậu phải dùng pháp luật và cường quyền có thể thực thi pháp luật khiến kẻ săn mồi phải trả cái giá không thể kham nổi. Đó có thể là tiền bạc, có thể là tự do, hoặc có thể là mạng sống của tên đó. Cậu thấy đấy, kinh tế học có thể giải đáp đại đa số vấn đề trên thế giới này mà."
"Vấn đề còn lại thì sao..." Giọng Owen khàn khàn.
"Còn lại à..."
Thời Hàn nhìn qua ô cửa sổ mạn tàu, trông ra bờ cõi ngôi sao, trong mắt là vẻ trống rỗng mờ mịt chưa từng có.
"Còn lại là những thứ vô giá không thể đặt giá cả và lợi ích lên bàn cân để đo lường. Dù vứt bỏ mạng sống, vứt bỏ ký ức... mọi thứ cậu có... phải nắm được thứ đó..."
Như thể đã mất kiểm soát, anh thăm dò sâu hơn trong kho ký ức.
Đôi mắt anh lóe lên một chốc.
Tự do...
Tiếp nữa.
... Hy vọng.
Có vầng sáng trắng xóa lóa lên trong con ngươi đen.
Thế giới xoay vần, vỡ vụn.
Mình đang ở đâu đây?
Thời Hàn đang đứng trên một ngọn núi tuyết. Anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi với quần dài, chân trần giẫm trên mặt đất, pha lẫn bông tuyết bị cơn gió lạnh thấu xương thổi điên cuồng, nhưng anh chẳng có cảm giác gì. Không lạnh, không khô, tuyết mềm mịn ngỡ kẹo bông, thậm chí còn tỏa hơi ấm làm người ta rất dễ chịu.
Trong đầu ùa từng cơn đau như bị ai kéo toạc, như bị thứ gì đó khuấy động trong não.
Đau quá... chẳng phải mình đã trở thành AI rồi sao? Tại sao vẫn đau đầu quá vậy? Đây là đâu đây? Tại sao không lạnh gì cả? Tại sao lại đẹp đến thế, tựa như ảo ảnh vậy...
Tuyết trắng từ đỉnh núi xuống tận chân núi dần dần chuyển sang màu xanh biếc. Lúc này, tầng mây giữa sườn núi không dày, lửng lơ lượn lờ như sương mù giữa cánh rừng lá kim sẫm màu. Người ta có thể dễ dàng nhìn thấu qua chúng mà trông tới dàn cỏ cây mới của thung lũng, con sông nhỏ tan băng đang chảy róc rách.
Đột nhiên, dòng sông tẽ ra.
Đột ngột cứ như có một đôi tay vô hình xé rách tấm vải vẽ tranh, xé rách cả thế giới này. Dòng sông ngọt thơm ngoằn ngoèo, như hình ba chiều đã biến thành hai chiều, dàn trải từng chi tiết, đường nét cũng theo đó mà biến dạng. Tiếp theo lại tiêu tán, màn hình như mất đi tín hiệu rung lắc vài lần, chợt nhấp nha nhấp nháy rồi sau đó mất dạng.
Khe nứt địa ngục nọ vẫn đang mở rộng, lan từ dòng sông tới bầu trời, xé rách cả trời xanh, như thể thế giới sắp bị diệt vong.
Trong bóng tối bỗng bắt đầu lóe lên nhị phân.
Từ đằng xa vọng lại tiếng gào khóc vừa hư ảo lại chân thật.
Có giọng nói vang lên trong đầu...
Nhớ đi! Mau nhớ lại đi! Thứ này cho đến chết anh cũng không thể buông bỏ được!
Anh chớp mắt, thế giới đang vỡ vụn biến mất, như đang ở giữa không gian đen kịt với những đường cong màu lam đan xen. Trước mặt toàn là bóng người lờ mờ, anh nghe thấy bản thân không thể khống chế được mà tự mở miệng: "Mấy người sẵn lòng hết thật sao?"
"Chúng tôi tin tưởng ngài!" Những bóng người đồng loạt đáp lại, trong giọng nói chứa đựng sự nghẹn ngào.
"Kế hoạch vượt thời không... không được phép thất bại."
Anh mệt không tả, nhắm mắt lại.
"Đó là hi vọng cuối cùng của chúng ta."