Chỉ cần tới gần Tô Lương một chút là Tiết Ngân Hoàn sẽ bị tin tức tố trên người cậu uy hiếp. Vốn là nhiệm vụ đơn giản nhất bỗng trở nên cực kỳ gian nan.
“Tiểu Hoàn, hay là anh đừng miễn cưỡng nữa.”
Tô Lương nhìn sắc mặt Tiết Ngân Hoàn trắng bệch, bất đắc dĩ nói.
“Không, không sao, đợi chút, để tôi nghĩ, cách giải quyết!”
Tiết Ngân Hoàn xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh ta reo lên.
Tô Lương thấy anh ta lục lục trong túi nhiệm vụ rồi lấy một bình xịt ra.
Trên bình xịt in rõ tên sản phẩm – dung dịch pha loãng tin tức tố Alpha. Đây là loại bình xịt hay được các Omega sử dụng, có thể dùng để pha loãng bớt hơi thở Alpha quá mức mãnh liệt trên người mình để tránh rắc rối nơi công cộng.
Tiết Ngân Hoàn cầm bình xịt xịt liên tục vào người Tô Lương. Mùi hoá chất nồng đậm cuối cùng cũng pha loãng được chút tin tức tố hung hãn của Xà chủ, mà Tiết Ngân Hoàn cũng đã có thể bắt đầu nhiệm vụ.
Dù đã đến gần được Tô Lương, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn lộ ra vẻ mặt như bị điện giật. Dù sao thì ngay cả khi dùng chất pha loãng tin tức tố cũng rất khó để loại bỏ hoàn toàn các dấu vết do Alpha cấp SS để lại.
“Tiểu Hoàn này…..công cụ của anh đúng là rất đầy đủ nha.”
Tô Lương không nhịn được giật mình nhìn Tiết Ngân Hoàn, khẽ lẩm bẩm.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tô Lương, Tiết Ngân Hoàn quơ quơ tay, thản nhiên giải thích.
“Này ăn thua gì, việc nhỏ thôi ấy mà. Xà chủ đại nhân chắc đang trong kỳ mẫn cảm ấy, tôi hiểu….. Lúc trước tên Hắc Mạn Ba kia cũng bất ngờ tiến vào kỳ mẫn cảm, mùi hương lưu lại trên người tôi cũng vô cùng bức người. Khi đó tôi còn có hẹn đi tinh khu đệ nhất quẩy với đám người ở quân đoàn đệ tam, thế mà vừa đến quán café đã bị đuổi ra ngoài, họ nói mùi vị trên người tôi sắp làm họ phát ban hết rồi. Tôi quay về đánh nhau với Hắc Mạn Ba, hắn thua nên mới bồi thường cho tôi bình xịt này. Đúng thật là, lần đó tôi chuẩn bị bao nhiêu lâu mới chốt được lịch đi quẩy……”
Nói xong, Tiết Ngân Hoàn thấy ánh mắt Tô Lương nhìn mình càng thêm phức tạp.
“Anh với…..Hắc Mạn Ba…..?”
Tiết Ngân Hoàn hơi sửng sốt, sau đó lập tức rồ lên, cao giọng nói: “Này này, không phải như cậu nghĩ đâu nhá! Tôi với Hắc Mạn Ba ở cùng phòng ký túc xá biết không hả?! Hắn tiến vào kỳ mẫn cảm nên mùi hương dính trên người tôi không phải chuyện rất bình thường sao?! Cậu đừng nghĩ lung tung nhá!”
“Ò.”
Tô Lương gật đầu, cảm thấy Tiết Ngân Hoàn giải thích cũng có lý.
Nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng bất kể thế nào thì sự cố đó của Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba giờ cũng đã giúp Tô Lương một phen. Có dịch pha loãng tin tức tố, Tô Lương và Tiết Ngân Hoàn cũng thuận lợi đi tới trung tâm chỉ huy.
Theo lịch trình hôm nay, cậu sẽ gặp Lục Thái Phàn ở đây, sau đó họ sẽ ra ngoài, trước tiên là đến căn cứ sinh hoạt của các nạn nhân của nông trường N.
Giữa Tô Lương và nhóm Omega bị hại kia đã hình thành một mối quan hệ vô cùng tốt đẹp. Tuy những Omega bị hại đó giờ ít nhiều cũng có thể tiếp nhận trị liệu của nhân viên, nhưng căn cứ theo báo cáo, họ vẫn quen với phương thức điều trị tinh thần lực của Tô Lương hơn. Muốn hỏi họ thêm về manh mối của nông trường N, có vẻ vẫn phải nhờ đến Tô Lương giúp sức.
“…..Cũng phải, trừ tính cách kỳ lạ ra, chứng rối loạn căng thẳng của họ cũng rất nghiêm trọng. Ngay cả những điều trị sư chuyên nghiệp của Xà quật cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng cậu chỉ vừa ra tay đã có thể điều trị cho họ rồi.”
Tiết Ngân Hoàn vừa lải nhải buôn chuyện với Tô Lương vừa dẫn cậu vào trung tâm chỉ huy của Xà quật.
Vượt qua tầng tầng các cổng chứng minh thân phận, tới cuối hành lang bằng kim loại màu xám này chính là văn phòng của Lục Thái Phàn.
"Có lẽ là bởi vì tinh thần lực của tôi hơi đặc thù."
Tô Lương đáp chung chung, nhưng nụ cười bên môi hơi chua xót.
Thiếu niên hiểu rất rõ, tinh thần lực đặc thù chỉ là một mặt, mặt khác, rất có thể là vì những điều trị sư sống trong nhung lụa ở tinh khu đệ nhất này không biết làm sao để nói chuyện với những Omega đã chịu đủ khổ sở ở những tinh khu xa xôi kia.
Vì nguyên nhân đời trước nên cậu hiểu rất rõ, phải làm sao mới có thể giao tiếp với họ.
Dù sao, nếu xét cuộc đời bi thảm kiếp trước, cậu cũng chính là một trong số đó.
Trong khi nói chuyện, cánh cửa kim loại dày trước mặt Tô Lương và Tiết Ngân Hoàn lặng lẽ trượt sang hai bên, một nhóm người đang ở phía bên kia cánh cửa.
Đại thống lĩnh của Liên bang Địa cầu, gia chủ lâm thời Lục gia Lục Chính Ân và đương gia trẻ tuổi nhất của Ninh gia Ninh Đường Sinh đều đang rời khỏi văn phòng của Lục Thái Phàn.
Đại thống lĩnh, Lục Chính Ân, Ninh Đường Sinh, ba người này đều là đại nhân vật nói một không hai bên ngoài, nhưng giờ nhìn vẻ mặt ảm đạm của họ, Tô Lương bỗng cảm thấy ba người này đều đang lúng túng.
Tuy nói như này có hơi thiếu lễ độ, nhưng trong nháy mắt thấy họ, không hiểu sao Tô Lương bỗng liên tưởng đến chó rơi xuống nước trong đêm bão.
Nếu họ có đuôi thì chắc giờ đã bị kẹp giữa hai chân rồi……
“Tiết đội trưởng, Tô Lương phu nhân, thì ra là hai người?!”
Người phản ứng đầu tiên là Đại thống lĩnh, nét tươi cười của ông ta hơi đông cứng, nhưng vẫn chào hỏi Tô Lương cùng Tiết Ngân Hoàn.
“Hai người tìm Xà chủ đại nhân sao? Thật đúng lúc, bọn tôi xong việc rồi, sẽ không quấy rầy mọi người, ha, haha.”
Tô Lương cùng Tiết Ngân Hoàn kinh ngạc nhìn nhóm ba người này.
Mà khi ba người này nhìn Tô Lương, tâm trạng họ cũng vô cùng phức tạp.
Vừa rồi họ đã nghe rất rõ câu trả lời do chính miệng Xà chủ Lục Thái Phàn tuyên bố: thiếu niên nhìn có vẻ nhỏ yếu ôn hoà này chính là chủ nhân thứ hai của Xà quật.
Đại thống lĩnh vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận tin tức này, nhưng tâm tình Lục Chính Ân và Ninh Đường Sinh thực sự khó mà nói được thành lời.
Có lẽ chính vì vậy nên khi thấy Tô Lương, Đại thống lĩnh vẫn có thể chào hỏi vài câu, nhưng Lục Chính Ân vẫn luôn căng mặt, chưa từng hé miệng, còn Ninh Đường Sinh….y vẫn luôn nhìn Tô Lương chăm chú.
Đôi mắt của y giống như con sên từ từ bò trong một góc ẩm ướt, lạnh lẽo, ẩm ướt và nhớp nháp, khiến người ta cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Đại thống lĩnh chỉ vội vã nói vài câu đã chạy mất như ma đuổi, Lục Chính Ân cũng muốn đi thật nhanh, nhưng ông ta phát hiện Ninh Đường Sinh không đuổi kịp mình. Vì thế, ông ta không chỉ rời đi được mà còn đúng lúc dừng trước mặt Tô Lương.
Người trẻ tuổi này rất tuấn tú, lúc mỉm cười trông cũng rất ôn hoà, ngay cả ngừng ngắt khi nói chuyện cũng vì được dạy dỗ nhiều năm mà vô cùng thích hợp, chính là tiết tấu khiến người ta cảm thấy thực thân thiết.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu, Tô Lương. Tôi rất xin lỗi về những chuyện mà trước kia Ninh Gia Dật đã làm với cậu, nếu tôi biết nó dám làm những việc như thế sau lưng tôi, nhất định tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó. Lần này tới Xà quật, tôi vẫn luôn muốn tìm cậu để xin lỗi. Nhưng tôi có thể thấy, Thái Phàn rất coi trọng cậu nên anh ấy đã từ chối luôn yêu cầu của tôi. Vốn tôi còn nghĩ sẽ không gặp cậu, nhưng không ngờ lại may mắn gặp được cậu ở đây, cũng vừa lúc tôi có thể tự mình xin lỗi cậu……”
“Ờ, nghe rồi.”
Tiết Ngân Hoàn cười như không cười, Tô Lương còn chưa kịp trả lời đã giành nói trước.
Vừa nói, Độc xà vừa hơi động thân, đúng lúc chắn giữa Tô Lương và Ninh Đường Sinh.
“À, nhắc nhở chút nhé.” Độc xà mặt búp bê cười còn ngọt ngào hơn cả Ninh Đường Sinh, anh ta nâng tay chỉ chỉ thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay, lập tức bên trên hiển thị một mặt đồng hồ đang đếm ngược.
“Tốt nhất là anh nên nhanh chóng rời đi đi, nếu không sẽ không đủ thời gian đâu.” Tiết Ngân Hoàn ra vẻ tốt bụng nhắc nhở, “Dù sao thì hệ thống phòng vệ của Xà quật cũng vô cùng cứng nhắc, nếu trong thời gian quy định mà không rời đi, rất có khả năng các người sẽ trở thành những kẻ đầu tiên bị hệ thống phòng vệ tiêu diệt nha.”
Ninh Đường Sinh nhìn thẳng vào mắt Tiết Ngân Hoàn, khoé miệng vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt sau thấu kính lại cực kỳ lạnh lẽo.
“Tôi không có ý khác, chỉ mong Tô Lương tha thứ. Dù sao…..”
Ninh Đường Sinh nghiêng người về phía trước, vẫn không chịu buông tha, giống như thực sự muốn xin lỗi, chỉ muốn nói thêm vài câu với Tô Lương.
Nhưng còn chưa kịp nói thì âm thanh đã kẹt trong cổ họng y.
Lần này, ngăn cản y không chỉ có mỗi ánh mắt lạnh băng bén nhọn của Lục Thái Phàn nữa, mà là một hơi thở càng thêm âm lãnh, đáng sợ, cường thế hơn.
Ninh Đường Sinh hoàn toàn không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, y hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang đứng bên cạnh.
Là Lục Thái Phàn.
Dù là Beta, nhưng Ninh Đường Sinh vẫn không thể phớt lờ tinh thần lực của Lục Thái Phàn. Cái lạnh trong không khí trực tiếp khơi dậy bản năng sinh tồn của con người ẩn sâu trong gien.
Giống như mỗi một tế bào đều đang gào thét “chạy mau”.
“Cậu nên đi đi.”
Lục Thái Phàn lãnh đạm nói.
Dưới lệnh trục xuất của một Alpha cấp SS, huyết sắc trên mặt Ninh Đường Sinh dần dần rút đi, thái dương cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng càng như vậy, lệ khí ẩn giấu trong mắt càng nặng.
Đột nhiên, Ninh Đường Sinh ngẩng đầu, không cam lòng mỉm cười với Lục Thái Phàn.
“Đương nhiên tôi sẽ đi, Xà chủ đại nhân, anh vẫn cứ lạnh lùng vô tình như trước.”
Ngữ khí còn ẩn chứa một tia oán trách rất vi diệu.
Lúc quay đi, y còn liếc nhìn Lục Thái Phàn ngay trước mắt Tô Lương. Trong mắt ẩn chứa tình cảm và thương tâm khó có thể bỏ qua.
“Khụ khụ, a Ninh, nói bừa gì vậy hả…..”
Lục Chính Ân đứng bên cạnh đầu gối đã phát run, chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt Lục Thái Phàn lúc này, ông ta suýt nữa đã sợ tới mức ngất xỉu.
Vị quyền gia chủ này không còn giữ được uy nghiêm vẫn thể hiện ra với người ngoài nữa, ông ta hoang mang rối loạn kéo Ninh Đường Sinh lại.
“Thời gian không còn nhiều nữa, đến lúc phải đi rồi.”
Dưới sự thúc giục của Lục Chính Ân, Ninh Đường Sinh khẽ mỉm cười, bóng dáng y rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang.
Những người đó đã đi hết, hành lang rộng lớn im lặng.
Lục Thái Phàn không phải người nói nhiều, còn Tô Lương, cậu vẫn nhìn theo hướng Ninh Đường Sinh rời đi, chưa hề mở miệng.
Tiết Ngân Hoàn nhìn nhìn Tô Lương, lại nhìn Lục Thái Phàn.
Hình như bầu không khí bỗng là lạ……
Anh ta hoang mang nghĩ thầm.
Sau đó, để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ khó tả lúc này, Tiết Ngân Hoàn nhanh chóng quyết định nói.
“Bỗng nhiên lại gặp phải lão già với tên kia, đen thật,” Tiết Ngân Hoàn vắt óc mãi, cuối cùng cũng đầu óc cũng chợt lóe, mơ hồ ý thức được chuyện gì, liền cao giọng, “…..đặc biệt là cái tên Ninh Đường Sinh kia, trước đó cứ ba lần bốn lượt chạy tới quấy rầy lão đại của chúng ta, đúng là ghê tởm. Không ngờ lần này y vẫn giữ nguyên cái bộ dáng đó, phiền chết mất.”
Tô Lương: “………”
Vừa dứt lời, Tiết Ngân Hoàn bỗng cảm thấy ánh mắt Lục Thái Phàn nhìn mình càng lạnh hơn.
“Họ tới xin lỗi.”
Đúng lúc đó, quản gia bước ra khỏi văn phòng. Trên tay còn cầm chén trà ba người kia vừa sử dụng ném vào lò đốt ở cuối hành lang, sau đó vỗ vỗ tay rồi trở lại bên người Lục Thái Phàn.
Lúc đi ngang qua Tiết Ngân Hoàn, Độc xà nào đó cảm thấy gương mặt luôn tủm tỉm cười của quản gia dường như vừa quay lại chỗ anh ta, còn nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Tên robot mô phỏng người sống kia…..đồng tình với mình á?
“Vì những sự việc trên Tinh Võng nên giờ Ninh gia đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, làn sóng dư luận hiện tại vô cùng bất lợi với họ. Lần này họ tới là hy vọng muốn mượn lực của Xà quật để áp chế sự việc trên Tinh Võng, giảm bớt ảnh hưởng xấu của dư luận.
Quản gia đúng lý hợp tình giải thích cho Tô Lương.
Suy cho cùng, khốn cảnh hiện tại của Ninh gia cũng bắt nguồn từ quan điểm của Tô Lương và Lục Thái Phàn.
Mặt ngoài thì Lục Chính Ân và Ninh Đường Sinh muốn xin lỗi Tô Lương, nhưng thực ra, họ chỉ muốn lấy chuyện này làm cái cớ để sự việc trôi qua nhanh chóng.
Tính toán quá mức lộ liễu nên Lục Thái Phàn chẳng muốn để Tô Lương gặp họ. Nhưng không ngờ lần này Tô Lương đến Trung tâm y tế quá lâu nên đã dẫn đến một sai sót nhỏ, khiến Tô Lương đụng mặt ba người kia ở hành lang, đặc biệt là gặp…..Ninh Đường Sinh.
“Tôi hiểu rồi.”
Tô Lương cụp mắt, nhẹ giọng đáp.
Giọng nói không phập phồng, cũng không nghe ra cảm xúc gì cả.
Có vẻ như vấn đề đã được giải thích xong xuôi, nhưng đúng lúc ấy, giọng nói chân thành vô song của quản gia lại vang lên trong hành lang.
“…..Đặc biệt, tôi muốn nhấn mạnh thêm một chuyện, quan hệ giữa chủ nhân với Ninh Đường Sinh từ trước tới nay vẫn vô cùng lãnh đạm, không hề lén lút tiếp xúc, Tô Lương thiếu gia, xin cậu hãy YÊN TÂM……”
Quản gia nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều trông thấy một vệt khói xanh từ từ thoát ra từ miệng của nó, giọng nói của nó cũng dần dần dừng lại.
Lục Thái Phàn thu lại tinh thần lực, coi như không có gì xảy ra, sau đó, anh quay lại nhìn Tiết Ngân Hoàn đang ngây ra như phỗng, nơm nớp lo sợ.
“Thể xác mới này của quản gia quả thực có rất nhiều lỗi, Ngân Hoàn, mang nó đi sửa đi.”
Anh vô cùng bình tĩnh ra lệnh.
“Đã nhận nhiệm vụ.”
Tiết Ngân Hoàn đúng là việc nhân đức không nhường ai, vô cùng “nhiệt tình”, nhanh nhẹn lôi cái thân xác của quản gia đi.
Sau khi họ đi, cuối cùng cửa văn phòng cũng chỉ còn lại Tô Lương và Lục Thái Phàn.
Xà chủ thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Tô Lương.
Anh nhấp nhấp vào thiết bị đầu cuối cá nhân, hơi ngập ngừng mở miệng.
“Giờ vẫn còn sớm, hẳn là chúng ta có thể đến nhà hàng ở tinh khu đệ nhất ăn trưa và ngắm cảnh, anh đã cho người dọn dẹp khu vực kia rồi, ăn trưa xong, chúng ta sẽ cùng đến căn cứ sinh hoạt của những người còn sống sót kia, anh sẽ tự mình hộ tống em.”
“Không cần.”
Sau đó, trai già kia bị từ chối thẳng thừng.
“Không cần đến nhà hàng ngắm cảnh làm gì cho lãng phí thời gian, chúng ta có thể tranh thủ ăn trưa trên phi hành khí, em muốn nhanh chóng đến căn cứ sinh hoạt kia rồi triển khai công việc luôn.”
Tô Lương bình tĩnh nói với Lục Thái Phàn.
Nghe xong, Lục Thái Phàn liến nhìn màn hình liên lạc, lại nhìn Tô Lương.
…..Mèo nhỏ của anh có vẻ không vui lắm.
Trai già nào đó đã nhận ra điều này.
“Em giận sao?”
Lục Thái Phàn im lặng một lúc, giọng anh hơi trầm xuống.
“….Là do dấu vết trên lưng quá rõ ràng sao? Xin lỗi em, ngày hôm qua anh đã không nhịn xuống.”
Xà chủ thật thà thú nhận, ngữ điệu cũng vô cùng thành khẩn.
Tô Lương không đáp lại.
Giọng Lục Thái Phàn bỗng hơi căng thẳng.
“Anh có thể xem một chút không?”
Anh hỏi, có ý muốn kiểm tra dấu vết bản thân đã lưu lại trên lưng Tô Lương.
Đêm qua quả thật anh đã mất khống chế.
Da thịt thiếu niên giống như bơ vậy, rõ ràng chẳng có hương vị gì, nhưng khi liếm mút vào miệng lại cảm nhận được hương vị thơm ngọt tinh tế. Cho nên khát vọng đánh dấu trong thiên tính của một Alpha bỗng nhiên bị phóng đại. Cho dù Lục Thái Phàn có xác định bản thân không hề có hành vi gì chân chính xúc phạm đến Tô Lương, nhưng hôm nay nhìn thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm, không hiểu sao Lục Thái Phàn cứ thấy chột dạ.
“Không cần.”
Tô Lương từ chối vô cùng dứt khoát.
Bàn tay hơi giơ lên của Lục Thái Phàn cứng ngắc trong không khí.
“Trước khi em tới, bác sĩ cũng đã cảnh cáo anh bằng văn bản, cũng đã đổi thuốc ức chế rồi.” Lục Thái Phàn trầm giọng nói, “Anh đảm bảo, anh chỉ muốn xem vết thương sau lưng em, xem xem có phải đêm qua anh đã cắn em quá nặng không, lần này……anh tuyệt đối sẽ không làm gì khác.”
Người đàn ông trước đó còn dùng tin tức tố đáng sợ của mình khiến Đại thống lĩnh của Liên bang Địa cầu chạy trối chết giờ lại giống như một chú cún bự đã làm sai chuyện, ngay cả tinh thần lực cũng lộ ra chút ý vị vô cùng đáng thương.
Anh gõ gõ sau gáy mình: “……Em có thể tự mình đeo miếng chặn cắn lên cho anh.”
Thậm chí anh còn nói với Tô Lương như vậy.
Thiếu niên ngẩn ra, bỗng nhiên một vài đoạn ký ức ngắn ngủi hiện lên trong đầu cậu khiến cậu hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt.
“Miếng chặn cắn gì đó…..đối với anh chẳng hề có tác dụng mà.” Ánh mắt Tô Lương khẽ chạm với Lục Thái Phàn, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Cậu khẽ nói, nhưng giọng điệu không lãnh đạm như trước nữa, ngược lại rất câu người.
Giống như oán giận, cũng giống như trách móc.
Nhưng giọng điệu này lại khiến trái tim Lục Thái Phàn khẽ động, anh bỗng nhìn Tô Lương chăm chú.
Sau khi im lặng một lúc, anh bỗng nói.
“Cho tới nay, Ninh gia luôn có thể dễ dàng sinh ra các Omega cao cấp, cũng chính vì vậy, họ đã dần dần thẩm thấu thế lực của mình vào các gia tộc lớn trong tinh khu bằng cách liên hôn. Tuy họ yếu ớt, nhưng rất có tiền.”
Đột nhiên nghe thấy chuyện liên quan đến Ninh gia, ánh mắt Tô Lương hơi lóe lên, cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn vào mắt Lục Thái Phàn.
“…..Năm đó, anh cũng từng là mục tiêu của họ.”
Lục Thái Phàn thẳng thắn thừa nhận.
Vào thời điểm đó, toàn bộ Liên bang Địa cầu đang trong tình trạng bấp bênh, tiền tuyến sụp đổ, nhưng tinh khu trung ương vẫn ngợp trong vàng son, hoàn toàn không quan tâm đến người Canaan đang từng bước ép sát.
Rất nhiều người gào thét muốn tử chiến, nhưng sau lưng đã sớm đầu hàng người Canaan, chỉ có Xà quật và một vài quân đoàn vẫn canh giữ ở tiền tuyến, dù đã tổn thất thảm trọng.
Lúc ấy, Ninh gia bỗng nhiên tìm đến Xà quật. Họ nói, nếu Xà chủ nguyện ý liên hôn, họ có thể cung cấp nguồn lực xa xỉ để Xà quật tiếp tục duy trì trạng thái chiến đấu.
Đối tượng họ muốn dùng để liên hôn lúc đó chính là Ninh Đường Sinh.
Lúc đó y còn chưa phân hóa, nhưng rất nhiều số liệu đều cho thấy y có thể phân hóa thành Omega cấp S, cho nên ở độ tuổi đó, y vẫn còn chưa xác định được giới tính. Đối với một Alpha như Lục Thái Phàn, dù cấp bậc không xứng đôi, nhưng Omega đẳng cấp cao như vậy quả thực có thể giảm bớt vấn đề tinh thần lực của anh ở một mức độ nào đó.
Huống chi, chỉ cần Xà chủ gật đầu, Xà quật sẽ nhận được một lượng tài chính lớn.
Nghe vậy, Tô Lương vô thức mở to mắt: “Sau đó thì sao?”
Biết rõ vụ liên hôn đó không thành công, nhưng cậu vẫn không tự chủ được truy vấn.
Lục Thái Phàn cúi đầu, nhẹ nhàng cười cười.
“Y quá xấu, nên anh từ chối rồi.”
…..Thật ra, dù Ninh Đường Sinh không phải kiểu mỹ diễm, nhưng dung mạo vẫn cực kỳ thanh tú, hoàn toàn không thể nói là “xấu”.
Nhưng giọng điệu của Lục Thái Phàn rất nghiêm túc.
Tô Lương còn chưa bao giờ nghe thấy Lục Thái Phàn chê bai người khác như vậy, không khỏi ngơ ngác.
“Thật đó.”
Lục Thái Phàn giơ tay lên thề với Tô Lương.
……
Tô Lương không biết, thực ra Lục Thái Phàn đã che giấu một phần câu chuyện này.
Năm đó, anh chẳng hề để ý đến việc ai sẽ trở thành bạn lữ của mình.
Là một Alpha cấp SS, ngay khi phân hóa thành công, anh đã biết gần như mình chẳng thể có khả năng tìm được một Omega xứng đôi.
Hơn nữa, cha anh đã bi thảm chết đi, tiền tuyến cũng vẫn đang tàn khốc như vậy. Lúc ấy, đừng nói bạn lữ, ngay cả chuyện sinh tử của bản thân cũng bị anh xem nhẹ.
Khi Ninh gia đưa ra yêu cầu đó, trong lòng anh không chút gợn sóng, mặc dù đó gần như là một loại vũ nhục.
Thậm chí anh còn xem xét tính khả thi của việc này.
Ninh gia hy vọng có thể dùng Omega cấp cao nhà họ kết hợp với các Alpha cấp cao, sau đó “tạo ra” những “sản phẩm” càng ưu tú hơn, ý đồ của họ rất rõ ràng.
Nhưng thế thì sao?
Nếu Ninh gia gia nhập có thể khiến Xà quật chết bớt đi một người, vậy thì hôn nhân chính trị cũng không thành vấn đề.
Nhưng có một ngày, khi Lục Thái Phàn trọng thương lúc đang làm nhiệm vụ, lúc anh đang trị liệu tại cứ điểm bí mật, anh đã gặp mặt bé mèo mà trước nay mình vẫn che chở.
Thiếu niên lúc ấy vô cùng gầy yếu, hệt như một chú mèo hoang thực sự.
Chính là loại mèo hoang thậm chí còn không có cả chỗ trú chân cố định ấy.
…..Nhưng đôi mắt vẫn to và sáng như thế.
Khi nhìn vào mắt cậu, anh có thể thấy sự quan tâm chân thành.
Lục Thái Phàn cảm thấy bản thân cũng không quá để ý đến nhóc mèo tên Tô Lương này.
Nhưng đêm ấy, trong một buổi gặp gỡ vô cùng nhàm chán với Ninh gia, ánh mắt Lục Thái Phàn đảo qua thiếu niên bị đẩy lên đài.
Thiếu niên còn chưa hoàn toàn phân hóa đã mang dáng vẻ quyền quý: nho nhã lễ độ, biết trước biết sau, ánh mắt đầy toan tính, ngôn ngữ lại càng là tranh quyền đoạt lợi.
Vì có thể thao túng cuộc sống của người khác theo ý muốn nên trông y vô cùng tự mãn, toát ra khí chất ghê tởm.
Thật xấu xí.
Lúc ấy, Lục Thái Phàn gần như không khống chế được mà nghĩ thầm.
Cũng lúc ấy, trong đầu anh chỉ còn dáng vẻ thiếu niên gầy gò trong hoa viên. Có đối lập ấy khiến đối tượng ở Ninh gia càng thêm xấu xí khó coi.
Nếu muốn tìm vợ…..
Một người đàn ông chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng hay sắp xếp nào cho cuộc sống của chính mình, thậm chí sẵn sàng chịu chết, không hiểu sao thời điểm đó bỗng nung nấu một kế hoạch nhỏ.
Tìm vợ ấy mà, phải tìm người xinh đẹp chút.