Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 149: trước mặt mọi người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đội này tổng cộng có mười tám người, nhưng mơ hồ chia làm ba tiểu phân đội, những người này hẳn là không thuộc về một tiểu đội dị năng giả, chỉ là tạm thời cùng nhau làm nhiệm vụ.

Mười tám người đi cũng không nhanh, Mạnh Giang Thiên đi theo những người này một ngày, buổi tối mới đi tới ngoại ô của một thành phố.

Phía trước là một thành phố, nhưng mặt trời đã lặn, đội này dựng lều ở vùng ngoại ô, chuẩn bị qua đêm.

Mạnh Giang Thiên nhớ kỹ vị trí, dùng tốc độ lớn nhất chạy về khu an toàn.

Không đi qua cửa chính khu an toàn, vụиɠ ŧяộʍ từ trên không trung tiến vào khu an toàn, về đến nhà, Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, vui vẻ ôm Mạnh Giang Thiên ngủ một đêm.

Ngày hôm sau Mạnh Giang Thiên sớm chạy tới doanh địa tối hôm qua đoàn người đóng quân, lại không nghĩ tới, doanh trại một mảnh hỗn độn, một đám người vây quanh một chỗ, ầm ầm ĩ ĩ.

"Các cậu đi đi, tôi sẽ không bỏ lại nó." Trong đám người, một người đàn ông trung niên ôm một cô bé, mặc kệ người khác khuyên thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.

"Lão Cao, Tiểu Nhã đã bị zombie cắn, hiện tại cho dù cắt chân cô bé cũng vô dụng. Qua vài giờ nữa nó sẽ biến thành zombie, đến lúc đó, nó cũng không nhận ra ông là ba nó." Có người lo lắng khuyên nhủ.

"Ba ơi, con sợ. Con không muốn chết." Cô gái nhìn qua cũng không lớn tuổi, hẳn chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Trong mắt hoảng sợ, nước mắt đầy mặt, tay gắt gao túm lấy ống tay áo của người đàn ông trung niên.

Trên đùi có một vết thương máu tươi đầm đìa chảy ra máu đen dần dần bốc mùi, sắc mặt cô gái cũng dần dần xám xịt.

Mạnh Giang Thiên nhìn ánh mắt cô gái sáng ngời, không nghĩ việc làm ăn nhanh như vậy đã tới cửa.

"Tiểu Nhã, con yên tâm, ba sẽ không bỏ lại con. Đội trưởng, cậu mang theo người nhanh chóng đi đi, cả nhà tôi đều chết ở tận thế, vướng bận duy nhất cũng chỉ còn lại Tiểu Nhã. Nếu nó không còn nữa, tôi cũng không muốn sống. Cậu yên tâm, đợi lát nữa nếu Tiểu Nhã biến thành zombie, tôi sẽ tự tay gϊếŧ nó, tôi cũng sẽ đi theo luôn, các cậu đi nhanh đi." Người đàn ông trung niên cười thê lương, trong mắt không còn ánh sáng sống sót.

"Lão Cao! Một nhà các ông hai người thức tỉnh dị năng còn sống sót, đây là ông trời cho ông còn sống. Tiểu Nhã đây là nhớ mẹ nó, nó sẽ đi đoàn tụ với chị dâu. Nhưng ông phải sống, mang theo hy vọng của cả nhà ông còn sống." Người đàn ông vắt óc khuyên nhủ.

"Không cần, sống sót tôi càng thống khổ." Lão Cao rốt cuộc nhịn không được, ôm Tiểu Nhã tuyệt vọng khóc rống.

"Lão Cao..."

"Các cậu tựa hồ cần giúp đỡ." Mạnh Giang Thiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau mọi người, lên tiếng nói.

Tất cả mọi người hoảng sợ, đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy một lão đầu râu dài không biết từ lúc nào đứng ở phía sau mọi người.

Những người đi ra ngoài để làm nhiệm vụ sẽ mang theo điện thoại di động của họ. Mạnh Giang Thiên sợ có người sẽ lén quay video. Bản thân anh cũng dán râu giả, che hơn phân nửa khuôn mặt, mặc một thân áo choàng đen có thể che khuất thân hình.

Tiểu Bạch chỉ là dùng dị năng, làm cho Mạnh Giang Thiên một thân tạo hình thoạt nhìn không đột ngột, càng có thể làm cho người ta cảm thấy đây là một lão đầu, mà không phải là một người trẻ tuổi giả trang.

Đối mặt với người xa lạ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người cảnh giác, một đám người phóng thích ra khí thế của mình, khí tức hỗn loạn ngay ngắn đồng loạt hướng Mạnh Giang Thiên.

Những người này cao nhất cũng cấp ba, cho dù số lượng nhiều hơn nữa, đối với Mạnh Giang Thiên tạo không ra bất kỳ phiền phức nào.

Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt lấy ra một lọ thuốc tinh lọc nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình, cười nói: "Mọi người đừng khẩn trương, tôi chính là tới bán thuốc. Đây là thuốc tinh lọc có thể giải độc virus zombie, tiểu cô nương vừa bị cắn, hiện tại uống vừa vặn. Vị tiên sinh này, ông có muốn cho con gái thử không?"

Ngón tay Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng búng lên, bình thủy tinh nhỏ chậm rãi bay về phía lão Cao, lạch cạch một tiếng, bình thủy tinh nhỏ rơi vào trong bụng tiểu cô nương trong ngực lão Cao.

Tiểu cô nương nghe được lời Mạnh Giang Thiên nói, đôi mắt to rưng rưng nước mắt trong nháy mắt một lần nữa nhen nhóm hy vọng.

Người sắp chết, đột nhiên lấy được một thứ có thể cứu mạng, Tiểu Nhã đã không phân biệt được thứ này có phải là thật hay không, cô chỉ muốn thử một lần.

"Ba, thử một lần xem." Tiểu Nhã suy yếu lại cố sức hô lão Cao.

Lão Cao vội vàng nhặt bình thủy tinh lên, con gái sắp phải chết, còn có cái gì không dám thử.

"Bôi lên vết thương là được." Mạnh Giang Thiên thấy lão Cao rút nút chai ra, có xu hướng đổ vào miệng Tiểu Nhã, vội vàng nhắc nhở.

Lão Cao dừng lại, xoay người đem bình thuốc nhắm vào vết thương trên đùi Tiểu Nhã, chất lỏng trong suốt thật cẩn thận rót vào vết thương dữ tợn của cô, tí tách nhỏ giọt.

"A, đau quá." Tiểu Nhã đột nhiên thống khổ kêu lên, duỗi tay muốn gãi vết thương.

"Đừng để cô ấy đụng phải vết thương, hiện tại thuốc đang diệt độc, phản ứng sẽ rất lớn." Mạnh Giang Thiên lại một lần nữa nhắc nhở.

Lão Cao nghe lời ôm chặt Tiểu Nhã, khóc lóc an ủi nói: "Tiểu Nhã, nhịn một chút, hiện tại đang sát độc, lát nữa con có thể khỏi rồi."

"Con không gãi, con nhịn, con không muốn biến thành zombie, a a a..." Tiểu Nhã tuy rằng cảm giác miệng vết thương vừa đau vừa ngứa, nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm thành nắm đấm, cứng rắn nhịn không đi cào miệng vết thương.

Thuốc có thể tinh lọc virus zombie, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua loại thuốc này. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiểu Nhã.

Hệ tinh lọc của Hách Nhân chỉ có cấp một, Tiểu Nhã cũng không biết bị zombie cấp mấy cào thương, một bình tinh lọc chỉ làm cho máu đen của miệng vết thương màu sắc tươi sáng một chút, nhưng vẫn tản ra một mùi hôi thối.

"Virus đã được thanh lọc chưa?" Lão Cao thấy con gái cũng không có chuyển biến tốt đẹp, không xác định hỏi Mạnh Giang Thiên.

"Hình như chưa." Mạnh Giang Thiên xuyên qua đám người, tiếp cận lão Cao.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhã, Mạnh Giang Thiên đau đớn mở ra một lọ thuốc tinh lọc nữa, đổ vào vết thương của Tiểu Nhã.

"A a a..." Tiểu Nhã lần thứ hai thống khổ chịu đựng.

Một lọ thuốc này tương đối rõ rệt, máu của miệng vết thương chậm rãi khôi phục thành đỏ tươi, mùi hôi thối cũng không còn.

Sắc mặt màu xám trắng của Tiểu Nhã dần dần hồng nhuận, thậm chí đỏ lên, lão Cao sờ sờ trán Tiểu Nhã, sốt cao.

"Lần này virus zombie đã giải chưa?" Lão Cao thấp thỏm nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.

"Đại khái là giải rồi." Mạnh Giang Thiên không phải hệ tinh lọc, cũng không cảm giác được trong thân thể Tiểu Nhã còn virus zombie hay không. Chỉ có thể đợi hai ba giờ sau, xem cô có biến thành zombie hay không.

"Vậy, nếu không ngài lại dùng một lọ nữa?" Sử dụng một lọ nữa chắc chắn có thể giải quyết hoàn toàn. Lão Cao thăm dò nói.

"Thuốc này của tôi muốn một lọ cần phải một viên tinh hạch cấp một, đã cho ông dùng hai bình trước. Lại sử dụng, ba viên tinh hạch cấp một, đều có thể hết." Mạnh Giang Thiên cự tuyệt thỉnh cầu của lão Cao.

"Tôi có tinh hạch, tôi có thể đổi với cậu." Lão Cao đột nhiên rất hưng phấn, nhìn về phía đội trưởng kia.

"Đội trưởng, trận chiến vừa rồi, tôi vừa vặn giao nộp ba viên tinh hạch, cậu cho tôi trước, lần này nhiệm vụ thù lao tôi không cần, tôi chỉ cần ba viên tinh hạch là đủ rồi.

..........

-Mình có gắn link acc facebook trên tiểu sử rồi. Có vấn đề gì cần hỏi thì ib mình qua face cho tiện nhé.

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio