"Thuốc này còn không biết có dùng được hay không, trước chờ một chút. Chờ hai giờ sau, nếu Tiểu Nhã còn chưa biến thành zombie, tôi lại đem tinh hạch cho cậu. Cậu thấy được không?" Đội trưởng không phải rất tín nhiệm Mạnh Giang Thiên, nhìn anh hỏi.
"Được." Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu. Bọn họ muốn nợ nần, cũng phải xem anh có đồng ý hay không.
"Đa tạ tiên sinh. Lão tiên sinh họ gì?" Đội trưởng rất khách khí, lôi kéo Mạnh Giang Thiên nhiệt tình hàn huyên.
Đội trưởng cũng không nghĩ đến việc nợ nần, nếu thuốc này thật hữu dụng, vậy tương đương với nhiều hơn một cái mạng.
Thừa dịp hiện tại còn chưa có người biết loại thuốc này, hắn phải cùng lão đầu này kéo tốt quan hệ, về sau loại thuốc này nhất định sẽ cung không đủ cầu, trở thành người quen, lão đầu cũng có thể chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
"Tôi họ Vương, Vương Trường An. Nên gọi cậu như nào?" Mạnh Giang Thiên tùy ý nói một cái tên.
"Tôi họ Trịnh, Trịnh Thành Công. Vương tiên sinh, trước tận thế ngài là bác sĩ sao, thuốc này thật có thể thanh lọc virus zombie sao?"
"Trước tận thế tôi không phải là bác sĩ, bất quá người nghiên cứu chế tạo loại thuốc thanh lọc này là một bác sĩ. Hơn nữa thuốc thanh lọc này cũng không phải tất cả đều dùng y thuật nghiên cứu chế tạo ra. Về phần cụ thể làm sao làm, tôi không thể nói cho cậu biết.
"Nhưng tôi có thể khẳng định, nó có thể thanh lọc virus zombie. Một lọ nhỏ này có thể thanh lọc virus zombie cấp một. Nếu bị zombie cấp cao cắn, thì phải dùng thêm mấy lọ. Zombie cắn tiểu cô nương này hẳn không phải zombie cấp một?"
"Đúng là zombie cấp hai cắn."
"Tôi thấy doanh địa của các cậu loạn như vậy, bị zombie tập kích sao? Lúc Mạnh Giang Thiên rời đi còn tốt, một đêm đi qua liền có người bị cắn, không khỏi tò mò hỏi.
"Đúng vậy. Chúng tôi nghỉ ngơi ở đây đêm qua, tất cả đều đã sắp xếp người gác đêm, nhưng người đàn ông ngủ thiếp đi, xong chúng tôi đã bị đánh lén. Tiểu Nhã là người đầu tiên bị zombie cắn, chúng tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó mới biết đã bị zombie vây quanh."
Ánh mắt không tốt của đội trưởng nhìn về phía một người đàn ông, người đàn ông chột dạ trốn sau đám người, hẳn là người gác đêm mà ngủ kia.
Đội trưởng trợn trắng mắt, tiếp tục nói: "Bất quá cũng may zombie không nhiều lắm, chúng tôi tỉnh dậy cũng tiêu diệt hết. Vừa vặn thu hoạch được mấy viên tinh hạch. Nếu thuốc tinh lọc của lão tiên sinh hữu dụng, tôi nguyện ý dùng tất cả tinh hạch của tôi đổi. Chính là không biết lão tiên sinh mang theo bao nhiêu thuốc. Sẽ có loại thuốc này trong tương lai sao?"
"Lần này tôi tới tổng cộng mang theo năm mươi bình, về sau khẳng định còn có thể có, nếu Trịnh tiên sinh cần, chúng ta có thể hợp tác lâu dài."
"Vậy thật tốt quá, loại thuốc này của ngài đối với dị năng giả chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà nói, quả thật chính là thuốc cứu mạng. Tôi dẫn đội đi ra ngoài nhiều lần như thế, rất nhiều lúc, kỳ thật dị năng giả cũng không bị thương nhiều, nhưng dù chỉ là một vết thương nho nhỏ, nhiễm virus zombie, cũng đã chết người rồi. Rất nhiều dị năng giả đều không trực tiếp tử vong, đại bộ phận đều là bị nhiễm virus zombie, bị đồng bạn gϊếŧ chết. "
"Người nào cũng có mệnh, Trịnh tiên sinh cũng không cần quá khổ sở." Đội trưởng tựa hồ rất buồn, Mạnh Giang Thiên an ủi qua loa.
"Sinh tồn ở tận thế quả thật phải xem mệnh." Đội trưởng cười cười, thu hồi cảm xúc, tiếp tục nói: "Vương tiên sinh, lần này chúng tôi đi ra ngoài không mang theo nhiều tinh hạch, năm mươi viên tinh hạch, nhiệm vụ lần này của chúng tôi hoàn thành, phỏng chừng cũng không làm được nhiều như thế. Ông xem có thể trả tiền theo cách khác không?"
"Cách khác? Tôi không nhận giá trị cống hiến, cũng không nhận vàng bạc và đồ trang sức."
"Cái này..." Đội trưởng ngẩn ra, trước kia hắn làm nghề kinh doanh châu báu, trong nhà chất đầy vàng bạc kim cương.
Sau tận thế, châu báu không đáng giá, hắn vừa rồi còn muốn lấy mấy thứ này cùng Mạnh Giang Thiên đổi thuốc thanh lọc, không nghĩ tới còn chưa nói ra miệng, Mạnh Giang Thiên đã chặn lời của hắn lại.
"Vậy thì dùng vật tư đổi đi, lần này chúng tôi tới, chính là đi vương trang phía trước tìm kiếm vật tư, Vương tiên sinh cùng chúng tôi đi đi, ngài coi trọng cái gì thì lấy cái đó."
Mạnh Giang Thiên cũng không muốn đi theo, suy nghĩ một chút nói: "Lại nói sau."
"Vương tiên sinh nếu không muốn đi cùng chúng tôi, không bằng lưu lại phương thức liên lạc, chờ chúng tôi tích góp đủ tinh hạch, sẽ liên hệ Vương tiên sinh đổi thuốc." Đội trưởng nhìn ra Mạnh Giang Thiên không muốn, lại nói.
Mạnh Giang Thiên lắc đầu, nói: "Tôi không có phương thức liên lạc, Trịnh tiên sinh nếu muốn thuốc, không bằng lưu lại cho tôi một phương thức liên lạc.
"Nếu cậu muốn thuốc, có thể đến đại sảnh nhiệm vụ phát hành một nhiệm vụ, tôi nhìn thấy tự nhiên sẽ đi tìm cậu."
"Cái này... Vương tiên sinh thật đúng là cẩn thận."
"Không cẩn thận không được."
"Cái kia cũng đúng, ngài có thuốc tinh lọc, về sau nhất định cung không đủ cầu, chờ nhiệm vụ lần này chấm dứt, sau khi trở về, tôi liền lập tức phát hành nhiệm vụ, cất giữ nhiều thuốc, về sau có muốn cũng không cướp được.
"Nhiệm vụ này đại khái mất một tuần, một tuần sau, Vương tiên sinh có thể chú ý nhiều hơn đến đại sảnh nhiệm vụ một chút.
"Đúng rồi, thuốc này của ngài có thời hạn sử dụng không?"
"Ba tháng, phải niêm phong ba tháng. Ba tháng sau, trong vòng một tuần, nó sẽ dần dần mất tác dụng." Đây là Hách Nhân nói cho Mạnh Giang Thiên.
Ba tháng sau, dị năng hệ tinh lọc sẽ thoát ly thuốc đông y, trong vòng một tuần, chậm rãi tiêu tán.
"Ba tháng là đủ rồi, căn bản không để được thời gian dài như vậy." Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, thời hạn sử dụng này hoàn toàn đủ dùng.
Hai người trời nam biển bắc nói lung tung hơn hai giờ, lão Cao đột nhiên kêu lên một tiếng, sợ tới mức mọi người đều run rẩy.
"Tiểu Nhã tỉnh rồi, nó hạ sốt, nó không biến thành zombie!"
Mọi người vội vàng vây quanh, Tiểu Nhã vừa mới khôi phục, còn rất suy yếu, nhưng ánh mắt trong trẻo, vết thương máu thịt màu sắc tươi sáng, trên người cũng không còn mùi hôi thối.
"Tiểu Nhã, có biết tôi là ai không?" Trịnh đội trưởng đánh giá Tiểu Nhã, hỏi.
"Chú Trịnh." Tiểu Nhã yếu đuối nói. Miệng vết thương còn chưa khôi phục, lại chảy nhiều máu như vậy, cả người Tiểu Nhã vô lực.
Nhưng tâm trí rất tỉnh táo, rất phấn khích. Cô biết mình không biến thành zombie, ba cũng không cần cùng mình chết.
"Vậy ông ấy là ai?" Đội trưởng Trịnh sáng mắt, lại chỉ vào lão Cao.
"Ba." Tiểu Nhã nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba mình, nước mắt đột nhiên tràn đầy hốc mắt, như hạt châu đứt dây rơi xuống.
"Tiểu Nhã đừng khóc, nhìn xem mọi người là ai?" Trịnh đội trưởng lại chỉ vào mấy người bên cạnh hỏi.
"Chị Nhiễm, dì Vương, chú Lưu, chú Hà, chú Tiền." Tiểu Nhã lần lượt nhận ra mọi người.
Những người này cùng một tiểu đội dị năng giả với lão Cao, Tiểu Nhã đều quen biết.
"Thật tốt quá, Tiểu Nhã không có việc gì. Thuốc này thực sự hữu ích. Đội trưởng, chúng ta phải chuẩn bị thêm một chút thuốc thanh lọc." Dì Vương nắm lấy cánh tay đội trưởng Trịnh, nhìn Mạnh Giang Thiên, hai mắt sáng lấp lánh cười.
"Trịnh đội trưởng, năm mươi bình thuốc tinh lọc? Các ông có nhiều tinh hạch như vậy không?" Một người phụ nữ đứng dậy.
Trịnh đội trưởng sắc mặt ngưng tụ, hắn hiện tại quả thật không lấy ra được nhiều tinh hạch như vậy.
"Vương lão tiên sinh, tôi là đội trưởng tiểu đội dị năng giả Như Nguyệt, Tô Nguyệt. Chúng tôi có tám tinh hạch ở đây. Có hai viên là tinh hạch cấp hai, không biết tinh hạch cấp hai đổi được mấy lọ thuốc thanh lọc?" Người phụ nữ cười hào phóng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
..........
-Hôm nay chắc chỉ đăng tầm - chương thôi. Chiều nay bận quá ấyyy.
//
NTT