Một lúc sau, đám đàn em ôm theo chăn gối bị đại lão đuổi ra ngoài hai mặt nhìn nhau, trên mặt tràn ngập vẻ mông lung.
—— Sao lại như thế này.
Không phải bảo là bao ai cũng được hay sao —— vì sao bọn họ lại không được?
Đàn em không hiểu, đàn em thấy tủi thân.
Hơn nữa nhìn bọn họ cũng đâu có xấu xí đâu, rõ ràng sàng lọc còn lại toàn những người vô cùng ưu tú rồi.
Tiêu chuẩn đến mức này rồi mà lão đại vẫn thấy ngứa mắt?
Các đàn em không khỏi chuyển ánh mắt về phía người cố vấn, nhìn một cách sâu kín.
Người cố vấn: ".........."
Người cố vấn không hề hoảng loạn dưới ánh nhìn của bọn họ, "Cái này cũng hợp tình hợp lý."
Tất cả mọi người của Nanh Sói đều đang chờ đợi xem gã ta giải thích xem hợp tình hợp lý ở chỗ nào.
Người cố vấn: "Dù sao thì thỏ không ăn cỏ gần hang."
Huống chi, Triều đại lão không phải thỏ, ngược lại càng uy mãnh giống dã lang sơn báo hơn.
"Điều mà chúng ta cần lo lắng bây giờ, chính là việc phải làm như nào để có thể giải quyết lo âu cho lão đại."
Vương Đại Vi trầm tư: "Có lý."
Đúng, đúng như thế, cho dù bọn họ có suy nghĩ vòng vo đủ kiểu đến mức sắp tạo thành bão táp, Vương Đại Vi vẫn cảm thấy đối phương nói rất có lý....
Ít nhất thì so với gã chẳng hiểu cái gì cả thì mạnh hơn rất nhiều.
Chân trời thiếu gì cỏ thơm, việc gì cứ phải tìm cỏ bên chân mình chứ.
Nếu đã nói như vậy, giúp lão đại tìm mấy tiểu bạch kiểm đến....!thật ra cũng không phải việc gì khó khăn.
Người cố vấn đẩy gọng kính, thảo luận một cách lý trí: "Hơn nữa, giới tính cũng không cần gò bó đâu."
A nè, O nè, đều có thể thử hết.
Vương Đại Vi như được xối nước lên đầu, hai tay vỗ bép một cái, mừng rỡ nói: "Có lý!"
Bằng cách này, mọi người sẽ tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều, thật sự phải cảm ơn sự trăng hoa của lão đại!
.....
Đương nhiên, Triều đại lão hoàn toàn không hay biết gì về những hành động mờ ám của đám đàn em.
Sau khi y tống cổ hết cái đám người kia ra khỏi phòng của mình, y còn nghi ngờ không biết đám người này bị trúng gió hay như nào.
Nhưng vấn đề này cũng không khiến cho đại lão phải rối rắm lâu, dù sao thì từ khi y thu đàn em cho đến bây giờ, y không chỉ một lần nghi ngờ không biết bọn họ có mạch sóng não hay không nữa.
Không, mạch sóng não cũng không quanh co ngoằn ngoèo đến mức lợi hại như này được.
Chỉ đáng thương cho Triều đại lão, vốn dĩ ban đêm đều vì nằm mơ mà ngủ không ngon, bây giờ lại còn bị đám người này tra tấn.
Có lẽ bởi vì cảnh tượng lúc xốc chăn lên để lại bóng ma tâm lý quá sâu sắc, ban đêm nằm mơ Triều Thu cũng mơ thấy cảnh tượng đấy.
Chẳng qua lúc xốc chăn lên, bên trong đó không phải đám quần ma loạn vũ kia, mà chính là mặt nạ đen ở đấu trường thi đấu kia.
Hắn còn hơi đổ mồ hôi.
Trông hắn giống như mới xuống khỏi đấu trường, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể do mới vừa dùng sức chiến đấu giao tranh trên đấu trường vẫn chưa tiêu tán hết.
Một tầng hơi nóng đó giống sương mù bao quanh cơ thể hắn, chiếc áo bám sát vào người càng phác họa rõ nét hơn đường cong cơ thể hắn ——
Mồ hôi trượt từ cằm hắn rơi lướt xuống trên gương mặt Triều đại lão, đột nhiên đối phương ngậm một viên đá lạnh vào trong miệng, dùng sức ấm của môi lưỡi hòa tan nó thành chất lỏng.
Viên đá kia chậm rãi thong thả lướt dọc theo cổ Triều Thu, để lại một vệt dấu vết ướt sũng, rồi lại trượt tiếp xuống dưới chạm vào mảng da thịt phía sau cổ của Triều Thu....
Triều đại lão trong mơ: "..........."
Thích quá là thích.
Nhưng chung quy cứ thấy có gì đó sai sai.
....!Từ từ đã!
Không phải mình là Alpha sao!
Đột nhiên Triều đại lão kinh hoàng bật dậy, phát hiện ra mình bị nhầm vai diễn rồi.
Sao có thể như vậy được —— một đại lão nghiêm túc thì nên ở vị trí gì, ở trong mơ phải là vị trí gì!
Y vỗ vào người đối phương: "Anh đứng lên."
Alpha đang đè trên người y cảm thấy vô cùng khó hiểu, miệng vẫn đang ngậm đá lạnh, cổ họng hắn phát ra một âm tiết: "A?"
"Anh đứng lên," Triều Thu vô cùng kiên định, "Việc này để tôi."
Y quyết đoán xoay người, dứt khoát dùng sức đè người này xuống dưới người mình, há miệng để lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ của mình rồi xoay chuyển nhận lấy viên đá rồi bắt đầu dốc sức làm việc.
Làm suốt nửa ngày, người kia chỉ dùng ánh mắt đầy vẻ bí hiểm để nhìn y chăm chú.
Triều đại lão bị hắn nhìn đến mức ù ù cạc cạc.
"Anh phải xấu hổ e thẹn chứ," Triều Thu không nhịn được chỉ đạo, "Tôi sẽ đánh dấu anh."
Là cái kiểu đánh dấu hoàn toàn ấy, không phải tạm thời đâu.
Người nằm bên dưới nghe thấy thế, chỉ để lộ ra vẻ mặt khá vô tội.
"Em muốn đánh dấu tôi? Nhưng mà, tôi là A mà....."
.....
—— Tôi là A.
—— Là A.
—— A mà
—— mà.
má, ác mộng AA!
Triều Thu bị câu nói đột ngột này dọa đến mức bừng tỉnh khỏi giấc mộng, xoay người ngồi dậy ngay lập tức, trong lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận sờ mó giường mình.
Đương nhiên là trên giường không có bất kỳ thứ gì cả, trong đống chăn bông lộn xộn này chỉ có duy nhất một người là y.
Cuối cùng Triều Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ mình bị màn tự tiến cử bản thân của đám đàn em kia dọa sợ, thế mà lại mơ thấy cảnh tượng kinh khủng phi lý như đánh dấu Alpha.
Tuy rằng mặt nạ đen rất khí chất lại còn mạnh mẽ, nhìn qua cũng biết bộ dáng không tệ.
Lại còn có cơ bụng.....
Nhưng mà!
Triều đại lão kiên định tin tưởng.
Muốn Alpha làm cái gì, Omega không thơm tho hơn sao?!
Chỉ cần đó là quan hệ AA bừa bãi lung tung các kiểu, thì đều là đùa giỡn lưu - manh!
Trong đầu y đang cố nghĩ về cơ bụng đẹp đẽ của tình O trong mộng, ngay lập tức lại dấy lên tấm lòng tràn đầy tình yêu thương đối với Omega.
Chỉ là giấc mơ cứ lặp đi lặp lại cũng không phải là cách.
Triều Thu hơi đau đầu, y cầm lấy quần áo ở trên ghế rồi đứng dậy, đang muốn cởi áo thì lại phát hiện ra trên ga trải giường có một dấu vết ẩm ướt, thấm ướt cả phần đệm bên dưới.
Nhìn qua có vẻ như đó là vị trí bên dưới.
Triều đại lão có hơi ngỡ ngàng, còn tưởng là do giấc mơ, nhưng khi y sờ đến vòi nước của mình thì cũng không phát hiện ra vết tích ẩm ướt nào.
Vậy dấu vết ẩm ướt này từ đâu mà có?
Triều Thu như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chỉ có thể vội càng thu dọn hiện trường, chuẩn bị vo tròn chăn gối để ném hết sạch mấy thứ này vào trong máy giặt.
Khi y bước ra khỏi phòng, những người đêm qua xuất hiện ở đây không hề có mặt.
Nhưng trong nhà lại không hề trở nên yên tĩnh hơn, mà lại xuất hiện một tiếng ồn khác.
Em trai ngốc đang đứng ở trong phòng khách nhà y, cậu ta mặc trên người một chiếc áo da nên trông càng kỳ quái, bụi không ra bụi mà cũ chẳng ra cũ, cơ mà vẻ mặt lại hớn ha hớn hở như một đứa nhóc đang hạnh phúc vui vẻ.
"Anh hai!" Cậu ta mừng rỡ chạy về phía y, vui vẻ nói, "Anh hai, anh cầm cái gì trong tay đấy?"
Triều Thu đang cầm ga trải giường trong tay, còn chưa kịp trả lời lại thì thằng em trai ngốc đã nhanh chóng cầm lấy.
"Định giặt đồ đúng không ạ? Để em!"
Triều đại lão bình tĩnh nói: "Không cần."
Cái này vẫn nên để y tự làm thì hơn.
Nhưng Triều tam thiếu vẫn dào dạt nhiệt tình, cậu ta cố chấp giữ tay không chịu bông ra: "Anh hai đừng có khách sáo mà, việc này sao có thể để anh phải tự làm được? Đàn em để làm cái gì cơ chứ?"
Triều đại lão chỉ thấy huyệt thái dương của mình nảy thình thích một cách đau buốt, cắn răng nói: "Triều, Viễn."
Hai chữ được thốt ra từng chữ một.
Trong đó tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Trong nháy mắt Triều Viễn cũng không dám cãi lại, chỉ là ánh mắt cậu ta vẫn như có như không liếc về phía món đồ anh hai đang cầm trong tay..
Rõ ràng cậu ta vẫn còn rất tò mò.
Triều Thu không nhịn được mà hỏi: "Gần đây cậu rảnh rỗi lắm à?"
Ngày nào cũng chạy đến chỗ của y.
"Rảnh ạ!" Triều tam thiếu là một đứa trẻ thành thật, "Sao em lại không rảnh rỗi được cơ chứ? Anh hai anh cũng biết rồi đấy, việc trong nhà có anh cả lo liệu hết rồi, không đến lượt em phải lo lắng đâu."
Triều Viễn lúc ở nhà chính là linh vật phụ trách việc tiêu tiền.
Triều tam thiếu xác định vị trí của bản thân khá rõ ràng và chính xác.
Nói xong câu này, cậu ta mới nhận ra là mình vừa mới nhắc đến chuyện trong nhà với Triều Thu, không nhịn được hối hận: "Em chỉ buột miệng nói thôi, anh hai anh đừng có tức giận."
Triều Thu rửa mặt, bình tĩnh nói: "Sao tôi phải tức giận?"
Nhóc ngốc há miệng thở dốc, muốn nói rồi lại thôi.
Thực ra, cho dù ngày trước khi Triều Viễn còn đang ra sức theo đuổi ước mơ của chính mình, thì ít nhiều gì cậu ta cũng phải biết rằng quan hệ giữa Triều Thu và gia đình không tốt đẹp gì cho cam.
Triều gia có ba người con, chỉ có Triều Thu là do Triều phu nhân đã mất trước đó sinh ra.
Còn lại một anh cả thì là do ba Triều nảy sinh quan hệ lúc còn đang học đại học nên mới có; cả già trẻ lớn bé phải mãi về sau khi bụng to đến mức rầm rộ thì mới được đón về nhà.
Trong ba anh em nhà bọn họ, anh cả và em ba đều là cùng ba cùng mẹ, chỉ có duy nhất Triều Thu là ngoại lệ.
Cả về mặt giới tính, cũng chỉ có Triều Thu là trường hợp ngoài ý muốn.
Trong suốt mười mấy năm vừa qua, tuy rằng đều sống cùng dưới một mái nhà nhưng ấn tượng của Triều Viễn đối với anh hai thật sự không quá mức sâu sắc.
Phần lớn thời gian đối phương đều trầm mặc ít nói, luôn tự nhốt mình trong phòng ngủ, thật sự thì đến cái bóng cũng không nhìn thấy.
Chỉ có duy nhất một lần ầm ĩ đến mức mọi người trong nhà đều biết, đó là vì chuyện kết hôn lúc trước.
Lúc đó Triều Viễn chỉ đứng cách một cánh cửa phòng để nghe ngóng, mơ hồ nghe thấy giọng nói run rẩy của người kia, nhưng thật ra khi đó cậu ta cũng không quan tâm lắm.
Dù sao thì khi đó Triều Thu với cậu ta cũng chỉ là quan hệ anh em trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng bây giờ không giống hồi đó nữa!
Bây giờ chỉ là anh em thôi sao? —— Triều Thu là lão đại của cậu ta!
Là lão đại đã còn nhiều lần ra tay cứu giúp mình!
Mỗi khi Triều Viễn nghĩ đến việc này, cậu ta không thể kìm nén được cảm giác kích động dâng trào trong lòng.
Hu hu hu, cuối cùng thì cậu ta cũng có lão đại rồi....
"Không phải lúc trước anh hai đã cãi nhau cùng với gia đình sao ạ?"
Triều Thu lau khô bọt nước trên mặt, từ chối cho ý kiến?
"Vậy sao?"
"Dù sao cũng là vì chuyện đó," Triều Viễn nói, "Ầy, việc thúc giục kết hôn thật sự là trở ngại trong cuộc sống...."
Ngay cả cậu ta cũng không có cách may mắn thoát khỏi được, vấn đề này cũng đủ để khiến cho Alpha ngốc bạch ngọt chỉ một lòng theo đuổi giấc mơ phải suy nghĩ đến mức hói cả đầu.
Triều đại lão không hề trả lời lại.
Thực ra y không ngây thơ như thằng em của mình được, đương nhiên y sẽ không cho rằng mình mâu thuẫn với gia đình chỉ vì cái lý do thúc giục chuyện cưới xin.
Nói về mâu thuẫn....
Đôi mắt của y dần tối sầm lại.
Thực tế là vì thân thế thực của mình.
Đi nhận nuôi một đứa trẻ không phải con ruột của mình trong tình huống không thiếu thốn con cái, không biết đôi vợ chồng này đã suy nghĩ cái gì trong đầu.
Bọn họ đã phát hiện được bao nhiêu về thân thế của y rồi? Phát hiện nhiều hay ít? Mục đích là gì?
Hoặc là, vụ tai nạn xe cộ trước kia cũng có bút tích về việc nội ứng ngoại hợp của ba mẹ Triều gia ư?
Đầu óc của Triều Thu xoay chuyển nhanh chóng, mà lúc này, Triều Viễn lại tiếp tục chủ đề ban nãy: "Lại nói tiếp, anh cả cũng đến lúc phải đi xem mắt, trong nhà định nhân cơ hội anh cả tiếp quản công ty để chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc tối cho anh cả...."
Tốt lắm.
Tự dâng đến cửa.
Triều Thu nói: "Khi nào?"
"Là ngày kia." Ngốc bạch ngọt vẫn chưa lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của y, "Mấy ngày nay cả nhà đều bận bịu chuyện này, nên không có ai quản em cả...."
Triều đại lão thản nhiên nói: "Bận rộn đến thế sao?"
"Cũng được," Triều Viễn chần chờ nói, "Em cũng chẳng giúp đỡ được gì."
Đúng là cậu ta chẳng biết gì cả.
"Nếu bận đến mức như vậy," Triều đại lão bình tĩnh nói, "Cậu mang theo vài người đến giúp đỡ đi."
Em trai ngốc: ".........!Hả?"
Cậu ta vẫn không hiểu lắm, mang mấy cái gì cơ?
"Hơn nữa," Triều Thu xoay người lại, đối mặt với cậu ta, "Tôi cũng sẽ về."
Em trai ngốc: "..........?"
Em trai ngốc: "???!!!"
Anh ơi, anh đến để giúp đỡ sao —— sao em cảm thấy anh đang muốn kéo bè kéo lũ đến để đánh nhau thế hả!
[//]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều đại lão: (nghi ngờ) vòi nước của tui đâu có nước đâu...
Giản đại lão:.......!Bởi vì Omega không cần dùng đến vòi nước đâu.
-
Mặc dù có thể lừa gạt tâm trí của mình, nhưng không thể nào lừa dối được cơ thể!
Cơ thể là thành thật nhất!
-
Chương sau Giản đại lão sẽ được lên sàn.
Tui nhận thấy đã lâu rùi cậu ấy không được xuất hiện là do có chuyện gì đã xảy ra....
Hãy nắm chắc sợi dây tình yêu để kéo họ lại gần nhau hơn nào! Cho tui hôn đi!!!.