Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

chương 38: chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triều đại lão không quá mức để tâm đến vấn đề bữa tiệc này cho lắm, việc khiến y cảm thấy lo lắng hơn cả chính là kỳ dịch cảm của mình.

Chỉ là vấn đề này cũng không dễ mở miệng nói với đàn em dưới tay.

Đám người Vương Đại Vi luôn lanh lợi một cách khó hiểu, có thể lý giải lời y nói sang một hướng không hiểu kiểu gì luôn, trong thời điểm như thế này, Triều Thu cũng chẳng muốn tự rước việc vào người.

Nhưng Triều Viễn thì lại không như thế.

Mọi người đều biết rõ rằng não bộ của Triều tam thiếu được bảo tồn tương đối tốt, nên vẫn chưa được khai phá chút nào cả.

So với mấy đứa đàn em, hiển nhiên Triều Thu càng thấy yên tâm hơn khi hỏi cậu ta: "Cậu đã trải qua kỳ dịch cảm như thế nào?"

Triều tam thiếu còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ của việc anh hai thế mà muốn đến bữa tiệc gây rối, nghe vậy liền há hốc mồm: "Hả?"

"Hả cái gì," Triều đại lão nhíu mày, "Cậu đã trải qua chưa?"

Lúc này Triều Viễn mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Đã trải qua rồi, đương nhiên đã trải qua."

Cậu ta nhìn Triều Thu, lại có chút chẳng hiểu gì, "Anh hai, anh hỏi cái này làm chi á?"

Triều Thu thuận miệng lừa gạt thằng nhóc ngốc này: "Hiểu biết thêm."

Triều Viễn quả nhiên đã tin không chút nghi ngờ, thành thật trả lời: "Em không có hứng thú với Omega, chủ yếu là uống thuốc ức chế thôi."

Thuốc ức chế ư...!Triều đại lão thấy hơi nhức đầu.

"Nếu thuốc ức chế không có tác dụng thì sao?"

"Thuốc ức chế mà không có tác dụng á?" Triều tam thiếu ngốc bạch ngọt sững sờ nói, "Liệu có phải bị dị ứng không?"

".......!Dị ứng?"

"Đúng thế," Triều Viễn hoàn toàn dựa vào phỏng đoán của mình để suy đoán, "Có khi trong thuốc có thành phần nào đó gây dị ứng với người dùng, sau khi uống xong không những không có tác dụng, thậm chí kỳ kịch cảm đến càng mãnh liệt hơn...."

Cái này quả thực hoàn toàn ăn khớp với tình trạng của Triều Thu, Triều đại lão không thể không nghe kỹ.

"Đương nhiên," Triều tam thiếu nói, "Tốt hơn hết là vẫn nên đi bệnh viện để khám thử xem."

Ừm, cậu là người kiên định với khoa học chủ nghĩa.

Triều Thu cũng muốn đi bệnh viện khám, nhưng điều này rõ ràng là không thực tế, "Ngoài ra còn có biện pháp khác không?"

"Khác á?" Triều Viễn vắt óc suy nghĩ, nửa ngày sau mới chậm rãi nói, "Thật ra thì cũng không phải không có...."

Cậu nhìn vào mắt anh hai nhà mình.

"Chẳng hạn như đánh dấu Omega, đánh dấu một lần và mãi mãi ấy."

"Hoặc không thì có thể lấy một số đồ vật nhỏ lẻ mà Omega đó hay dùng, ví dụ như quần áo, cái gì đó đã dùng rồi ấy...!Chỉ cần trên đó có dính tin tức tố là tốt nhất, như vậy có thể xoa dịu đôi chút."

Cậu ta nhìn bộ dáng có hơi đăm chiêu của anh hai nhà mình, vội vàng bổ sung: "Nhưng giờ không có mấy Alpha tốt lành, anh hai, anh biết rõ đúng không? Nếu có người nào dám hỏi xin anh về quần áo các loại, anh tuyệt đối không được cho!"

Triều Viễn thấy đau lòng cho đại lão, chỉ sợ y nghĩ không thông mà tự bán bản thân đi.

Triều Thu sờ cằm, thuận miệng lừa cậu ta: "Yên tâm, không cho."

—— Hừm, câu này thực ra cũng không thể tính là lừa được.

Y cũng không tính cho ai cả.

Nhưng y thì lại muốn.

Triều đại lão nhìn ảnh chiếu của mình trên kính, rơi vào trầm tư.

Quần áo bên người à....

Một nơi khác, đấu trường thi đấu ngầm cũng đang nghênh đón một vị khách không mời mà tới.

Một chiếc xe sang trọng phách lối chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, Alpha ngồi ở bên trong chậm rãi bước xuống khỏi xe sau khi tài xế chạy qua mở cửa.

Hắn đưa mắt nhìn trái nhìn phải, chợt lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Là chỗ này?"

Trợ lý đi cùng trả lời: "Đúng, Lục tổng, người mà ngài muốn tìm đang ở chỗ này."

Lục Cảnh Nam nhìn bốn phía, không nhịn được mà nhướng mày.

Cái chỗ như thế này, hoang vắng đến cùng cực, lộ ra dáng vẻ của một nơi chim không thèm ị —— cái chỗ quái quỷ này, rốt cuộc là có thể có Alpha nổi tiếng như thế nào?

Chỉ có cái người kiến thức hạn hẹp, lại còn chưa chưa từng chứng kiến các mặt của xã hội như Triều Thu mới có thể coi một người như thế là bảo bối.

Đúng vậy.

Lục Cảnh Nam đến đây chủ yếu là muốn thử nhìn xem, rốt cuộc là dạng tiểu bạch kiểm như thế nào mà có thể khiến Triều Thu hào phóng vung ngàn vàng ra, mắt cũng không chớp đã đồng ý tặng hoang tinh khoáng sản.

Bao dưỡng cũng đâu thể bao như vậy, đề cao tiêu chuẩn như thế không phải là phá hư thị trường thì là cái gì nữa?

Sớm muộn gì cũng dẫn đến khủng hoảng tài chính!

Hắn chua chát nghĩ.

"Tìm kiếm thông tin trên mạng như thế nào?"

Joy thấp giọng nói: "Lục tổng, không tra được cái gì trên mạng.

Tin tức liên quan đến người này rất ít, tin tức được công bố ra hiện nay cũng chỉ có bản ghi chép về việc thách đấu của hắn trên đấu trường thi đấu...."

Lục Cảnh Nam không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh.

"Một cái đấu trường thi đấu nhỏ bé vô danh," hắn nói, "Thế mà cũng dám tự đề cao bản thân đến như vậy?"

".........."

Không hiểu sao Joy lại nghe ra được mùi vị của sự ghen ăn tức ở trong đó, anh khôn ngoan không hé lời một câu nào.

Lục Cảnh Nam trừng mắt nhìn cửa lớn của đấu trường thi đấu nửa ngày trời, mới quay đầu hỏi anh: "Tôi trông như nào?"

Joy nhìn hắn một cách kỹ lưỡng.

Hôm nay trước khi ra khỏi cửa, hiển nhiên là ông chủ đã chải chuốt bản thân kỹ lưỡng một phen, cà vạt cùng khuy măng sét đều vô cùng tương xứng với nhan sắc của hắn, càng làm tôn lên đôi đồng tử như sương mù biển khơi cùng với ngũ quan thâm thúy của hắn, kết hợp với tin tức tố vị muối biển, khiến cho ai nhìn vào cũng phải thốt ra một câu xuất sắc.

—— Đương nhiên là nếu không nhìn vào đầu óc thì càng xuất sắc hơn.

Joy thật lòng khen: "Vô cùng hoàn mỹ."

Lục Cảnh Nam cảnh giác liếc mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt còn có vẻ không tin tưởng.

"Lấy gương ra đây."

Joy: "......."

Anh nhận lệnh cầm gương đến.

Lục Cảnh Nam cầm gương soi rồi sửa sang lại dáng vẻ của chính mình, mỗi một cọng tóc cũng phải chỉnh sửa đến mức ngay ngắn thì mới hài lòng, vuốt cằm đầy vẻ hài lòng với bản thân ở trong gương.

Một con người xuất sắc đến cỡ nào cơ chứ.

Đáng tiếc, một người như thế này mà gần đây lại gặp phải cái đám dư luận như thế....

vừa nhớ đến đống bình luận của cư dân mạng lại thấy tức hết cả người, phải hít thở sâu mấy lần mới kìm nén xuống được.

Từ cái ngày mà tin tức đó bị đưa ra, sự yêu mến và tình cảm mà Lục Cảnh Nam nhận được từ cư dân mạng lại tăng gấp ba lần so với trước đó, lúc trước cư dân mạng cùng lắm chỉ cười nhạo việc hắn chỉ trị giá , tiện thể nghi ngờ không biết biểu tượng đầy nam tính của hắn có còn hay không mà thôi.

Cơ mà khi đó vẫn còn một bộ phận fan Omega xung phong đứng lên vì hắn, kiên trì cho rằng tất cả mọi thứ đều do Triều Thu vì yêu sinh hận.

"Có khi là do Triều Thu tự bịa đặt ra hết! Chẳng có một chút liên quan nào đến anh của tụi tui cả!"

Kiểu ngôn luận như này cũng không ít, nhất là sau khi Triều Thu chụp quảng cáo xong, càng có nhiều người nghi ngờ y cố tình lấy Lục Cảnh Nam ra để làm tấm chiếu mở đường cho bản thân tiến vào giới giải trí, mắt cũng có thể thấy dư luận đang dần quay đầu.

Cố tình ngay sau đó, tin tức Triều Thu bao dưỡng tiểu bạch kiểm giáng xuống từ trên trời, ầm một tiếng, đập cho những người đang ăn dưa hóng hớt cũng phải sững sờ.

Nghển cố ngoái mặt nhìn nhau, đều cảm nhận được sự thanh đạm của dưa này.

Vừa hiểu rõ, những cú vả mặt liên tiếp xuất hiện.

Ngay sau đó, sẽ không còn người nào nói Triều Thu làm đủ việc như kia là để thu hút sự chú ý của Lục Cảnh Nam nữa.

Dù sao thì người ta cũng là một đại lão sở hữu cả một tinh cầu, thật sự thì chẳng cần vì việc chia tay mà tính toán đến mức như vậy, nhìn thế trận của tiểu bạch kiểm này có bao lớn, vừa vung tay đã tặng Hoang tinh rồi! Phong cách xa hoa như này có mấy ai có thể làm được!

Rồi nhìn lại phí chia tay ít ỏi mà y đưa cho Lục Cảnh Nam, mọi người: "..........."

Vâng, rất vi diệu đó.

Bởi vì sự chênh lệch quá mức rõ ràng, ngay trong đêm hôm đó, diễn đàn đã xuất hiện một đống bài viết liên quan.

《Bão lớn, liệu có phải Lục Cảnh Nam thật sự không được? 》

—— Cái này vẫn còn có lương tâm nè, còn biết phải phân tích đôi chút.

《 Alpha "Son môi" cũng phải tự mình biết mình 》

—— Đây là muốn phán định hắn là "nấm kim châm".

《Bàn luận về những Alpha không quá OK mà tui đã từng ngủ ngày trước 》

—— Đây là đang phát huy xuất sắc tinh thần vĩ đại vì mình độ người.

《Kinh hãi! Y vì hắn mà hào phóng vung ngàn vàng, thế mà tôi chỉ trị giá ? Lý do đằng sau là! 》

—— Đây là nhân tiện quảng cáo dầu thần luôn.

Đủ loại suy đoán lung tung lộn xộn ngày càng xuất hiện thêm, Lục Cảnh Nam ngẫu nhiên lướt diễn đàn thì nhìn thấy, chỉ thiếu chút nữa đã khiến hắn tức chết ngất.

Alpha đáng thương trông thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy dường như cả thế giới đều đang quay lưng lại với mình.

Thậm chí cả phú nhị đại mà hắn gặp được trong buổi tụ hội cũng uyển chuyển khuyên nhủ hắn nhuộm tóc sang màu xanh lá cây.

Bởi vì xứng lắm.

: ".........."

Xứng xứng xứng! Xứng cái cục cứt!

Có đầu mày mới có ngựa chạy đấy!!!

Lục Cảnh Nam thề chính mình nhất định sẽ tìm ra được đầu sỏ đã gây nên cuộc tranh luận này, để có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên sáng sớm nay hắn đã kêu lái xe, võ trang đầy đủ rồi mới bắt đầu thản nhiên ra cửa, chỉ vì muốn thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân ở đấu trường thi đấu này, để khiến cho cái tên tiểu bạch kiểm kia cảm thấy nhục nhã đến mức không biết đặt chân vào đâu.

Trợ lý lý trí nói: "Ông chủ, nếu ngài thật sự muốn tìm đầu sỏ gây chuyện thì hẳn là nên đi tìm Triều thiếu gia."

Dù sao thì bao dưỡng không thành công, dẫn đầu chiều hướng dư luận chính là Triều Thu.

Lục Cảnh Nam làm bộ không nghe thấy, làm bộ như đột nhiên có vấn đề, nhìn trái phải xung quanh.

Hu hu hu, không phải là hắn không nghĩ đến việc tìm Triều Thu, nhưng mà cái người này thật sự có hơi tà môn quá mức ấy.

Chỉ cần gặp gỡ cậu ta, chính mình chưa bao giờ có kết quả tốt đẹp...!Thật sự kỳ lạ.

suy tư một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bắt nạt kẻ yếu, ra tay từ chỗ tiểu bạch kiểm này.

Triều Thu có thể mê hoặc lòng người, hắn đấu không lại được.

Nhưng tiểu bạch kiểm thì chỉ là một Alpha nhỏ bé đi ra từ một đấu trường thi đấu ngầm, không biết cái dạng tư chất tầm thường gì mà lại được thổi phồng thành thần, hắn chính là thiên tài khó gặp như vậy rồi, chẳng lẽ lại còn không đấu nổi sao!

Lục Cảnh Nam rất có lòng tin.

Hắn phân phó thuộc hạ: "Mở đường."

Vài người chậm rãi đi phía trước hắn, đẩy cánh cửa đấu trường thi đấu ra cho hắn.

Phút chốc khi vừa bước vào, nhiệt huyết trong đấu trường đã xông thẳng vào mặt, đám người trong đó hưng phấn rít gào, khí thế vừa vặn, đổ một giọt nước vào đây gần như cũng bị thiêu đốt: "Hãy để chúng ta chúc mừng cho người chiến thắng ngày hôm nay! Hãy vỗ tay chúc mừng cho mặt nạ đen của chúng ta!"

"Mặt nạ đen!"

"Mặt nạ đen!!"

Nhóm Alpha gào thét rồi ném thẳng áo của mình lên không trung, đồng thời hét tên mặt nạ đen theo nhịp trống.

Khung cảnh như này khiến cho một người chưa từng đến đây bao giờ như Lục Cảnh Nam bị dọa sợ, tưởng chừng như đi nhầm vào hội trường gặp gỡ fan hâm mộ, người không biết còn cho rằng Hoa Quả sơn muốn đoàn viên đến nơi mất thôi.

Hắn híp mắt nhìn xuống dưới với ý đồ muốn nhìn xem mặt nạ đen kia là ai.

Nhưng giữa đám đông nhốn nháo này, hắn cũng chỉ kịp nhìn thấy được thân hình của người kia.

Vừa nhìn thấy hình dáng, Lục Cảnh Nam liền bĩu môi.

Hắn quay sang nói với trợ lý bên cạnh: "Cũng chẳng có gì hơn."

Trông cũng không to lớn đến mức nào cả, cơ thể kia cũng chẳng kém hắn là bao, đều là kiểu người cao gầy.

Quả nhiên là do đám người trên mạng thổi phồng quá mức.

Lục Cảnh Nam khinh miệt nói: "Tố chất cơ thể như vậy mà đứng trước mặt tôi thì cũng không kéo dài quá hiệp."

Lời này vừa mới nói ra, bên cạnh đã có người nghe thấy rồi quay đầu qua, trợn mắt nhìn hắn.

"Nhìn cái gì?" không chút hoảng hốt, ánh mắt nghiêm túc, lãnh khốc trừng lại, "Có cái gì đẹp mà nhìn?"

Người xem ở đây đa phần đều là fan cuồng của mặt nạ đen, lập tức xoay người lại: "Mày thấy có chỗ nào không hơn mày?"

"Sao tao lại không hơn?"

cười khẽ, thong thả cởi tháo cúc áo vest ra rồi ném áo cho trợ lý cầm.

"Hôm nay tao đến đây chính là để đập biển hiệu."

Hắn đưa mắt nhìn những người ngồi đầy tại đây, càng thêm hào hùng nói.

"Tao muốn cho bọn mày biết, cái gì —— mới là Alpha chân chính!"

Trợ lý luống cuống tay chân đỡ được chiếc áo: ".......???"

Quần chúng vây xem bên dưới: ".........???"

Trong nháy mắt, trong lòng bọn họ đều toát lên cùng ý tưởng.

Đĩ mẹ, khiêu chiến mặt nạ đen, người này không phải bị ngốc chứ...

Đương nhiên, trên thực tế thì Lục Cảnh Nam tuyệt đối không ngốc.

Sở dĩ hắn phát ra lời khiêu chiến, chủ yếu xuất phát từ một số suy nghĩ khách quan.

Đầu tiên, vừa nãy mặt nạ đen đã đánh một ván rồi, tất nhiên thể lực của hắn ta sẽ không thể hoàn toàn hồi phục ngay được, hắn ra tay ngay sau đó thì xác suất thắng lợi sẽ lớn hơn.

Thứ hai, mặt nạ đen này cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm được Triều Thu nhìn trúng, Triều Thu thì có thể biết gì về Alpha chứ, chắc chắn là thấy người này có bộ dáng đầy tiềm năng để làm tiểu bạch kiểm, là kiểu ngoài mạnh trong yếu.

Thứ ba, Lục Cảnh Nam rất có lòng tin với tư chất của bản thân.

Hắn là một Alpha có thể chất nổi bật hiếm thấy, chỉ dựa vào việc dùng tin tức tố để nghiên áp thôi thì hắn đã có thể khiến cho một đám Alpha quỳ xuống dưới chân mình rồi.

—— Theo như lời của Lục Cảnh Nam mà nói, từ nhỏ cho đến lớn, hắn chưa từng gặp qua một ai có tin tức tố mạnh hơn so với hắn, chẳng qua hắn đã kế thừa việc kinh doanh của gia đình, không hề dối trá khi nói rằng hắn chỉ ít rèn luyện thân thể mà thôi.

Nhưng từ sau vụ việc đột nhiên bị ngươi ta trùm bao đánh, Lục Cảnh Nam mới đặc biệt mời người về để huấn luyện, truyền thụ các loại kỹ xảo đánh nhau.

Bằng vào thiên phú học một biết mười của hắn, như vậy cũng đủ đến hắn ngạo thị quần hùng rồi.

Câu kia nói như thế nào ấy nhỉ? Là do hắn không tham dự mà thôi, tham dự thì hắn chính là vua.

Huống chi cũng không còn nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn để có thể phô bày ra dáng vẻ nam tính của chính mình.

Dù sao thì hắn vẫn còn cần mặt mũi, không thể trực tiếp đăng ảnh lên mạng khoe khoang nói cho mọi người biết rằng "Tôi có thể tôi thật sự có thể", chỉ có thể dùng cách thức như này để biểu hiện long tinh hổ mãnh của mình.

Hơn nữa, có cơ hội đánh tiểu bạch kiểm mà Triều Thu theo đuổi đến mức gào khóc kêu to, cớ sao lại không làm hả?

Nói không chừng sau khi Triều Thu nhìn thấy, cậu ta sẽ thấy hối hận vì ngày trước đã trêu chọc mình cũng nên....

Lục Cảnh Nam nghĩ đến mức tốt đẹp, cảm thấy bản thân mình đang có đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.

Hắn phát ra lời mời về phía đài: "Thế nào, cậu có đồng ý chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không?"

Mặt nạ đen đứng trên đài vẫn chưa kịp lau mồ hôi, những giọt mồ hôi tròn xoe lăn dài chảy xuống từ sườn mặt của hắn, thấm ướt một vệt nhỏ trên mặt đất.

Ánh mắt của hắn lướt qua Lục Cảnh Nam, không hề nán lại dù chỉ một chút.

Chợt, cả khu vực đều vang lên giọng nói thản nhiên của mặt nạ đen.

"Vui lòng phụng bồi."

"Áu áu áu!"

Lại có thêm trận đấu để xem, khán giả kích động quay trở lại vị trí ngồi, ánh mắt tỏa sáng, đã sớm có người nhận ra Lục Cảnh Nam nên đã kích động phổ cập kiến thức cho hai bên trái phải, giải thích rằng đây là một trận đấu cấp thế giới giữa bạn trai cũ và tiểu bạch kiểm.

Người chủ trì trên đài thấy lão đại đã đáp ứng rồi nên đương nhiên không hề nói ra câu phản đối nào, ngay lập tức lễ phép mời Lục Cảnh Nam đi lên.

"Chúng ta hãy cùng chào đón người khiêu chiến đầy bất ngờ này!"

Mắt thấy chuyện này đã thành kết quả định sẵn, Joy suýt chút hít thở không thông.

Anh sống chết túm lấy góc áo ông chủ với ý đồ thay đổi suy nghĩ của hắn: "Lục tổng, không nên...."

Chúng ta là người văn mình đó! Không thể đánh nhau như vậy được!"

Chủ yếu là không thể tự lao lên chịu chết đâu a a a a a!!!

Nhưng hôm nay Lục Cảnh Nam đã quyết tâm sẽ rửa sạch những sỉ nhục trước đó, ai nói cũng không thèm đặt vào tai.

Hắn nhíu mày mặc kệ Joy, không chút do dự đi xuống bậc thang, đi từng bước về phía đấu trường thi đấu.

Càng đến gần hắn càng có thể cảm nhận được hơi thở của người đứng trên đài —— đây không phải là một loại hơi thở rất có tính xâm lược, trái lại, nó lạnh lùng thản nhiên, thật sự không có chút dáng vẻ dính khói lửa nhân gian nào.

Lục Cảnh Nam hoàn toàn yên lòng.

Theo lý mà nói, Alpha mạnh hơn hắn sẽ khiến hắn cảm nhận được sự áp chế trên mặt tinh thần, nhất là trong tình huống đã khai hỏa toàn bộ hỏa lực như thế này.

Nhưng hiện tại hắn không hề cảm nhận được một chút gì cả, chứng tỏ rằng đối phương cũng chẳng hơn gì cả.

Xem nửa mặt lộ ra kia, nhìn trông cũng chẳng có gì đẹp đẽ cho lắm...

Hoàn toàn không xứng đáng với quặng mỏ!

bới móc bắt bẻ các kiểu, nhưng đứng trước nhiều ánh mắt như vậy, hắn vẫn duy trì dáng vẻ tác phong hào hoa phong nhã, còn hơi cúi người về phía đối phương.

"Nếu ngài cần thời gian để nghỉ ngơi đôi chút, tôi có thể chờ."

—— Nói đùa đó, đừng có nghỉ ngơi, bây giờ lập tức đánh nhanh thôi!

Hắn không tin rằng có Alpha nào có thể bình tĩnh nghỉ ngơi sau khi nghe thấy một câu nói đầy tính khiêu khích như thế!

Quả nhiên, nghe xong câu này, mặt nạ đen liền gật đầu về phía người chủ trì.

"Không cần nghỉ ngơi," giọng nói của hắn trầm thấp, có cảm giác như một loại kim thạch, "Bắt đầu đi."

Lục Cảnh Nam nâng cao tinh thần, không khỏi ưỡn ngực.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hắn nhất định phải đánh tiểu bạch kiểm này trước, lại tiếp tục, đánh đối phương đến mức lục thân không nhận, khiến đối phương phải thừa nhận ánh mắt Triều Thu có vấn đề...!Sau đó ngồi chồm hổm lại chờ phóng viên có cơ hội xâm nhập vào đây, chụp ảnh đưa tin về chiến tích đầy huy hoàng của hắn, tốt nhất là đưa lên trang đầu đề, khiến cho Triều Thu hối hận không thôi, nước mắt giàn giụa; sau đó, sau đó...

Sau đó.

Lục Cảnh Nam đã bị đấm.

Từ góc nhìn trên tầng hai của Joy, trận đấu này hiển nhiên là trông tương đối thê thảm: về cơ bản thì ông chủ của bọn họ mới là người bị đè trên đất rồi đánh đến mức khóc hu hu.

Thế nhưng mà Lục Cảnh Nam lại chuẩn bị mười phân vẹn mười cho trận đấu xoay chuyển tình thế này, lúc vừa bước lên sàn đầu hắn đã tháo mặt nạ xuống.

Lúc này này khuôn mặt tuấn tú bị đánh ngã thẳng xuống mặt đất một cách đầy dữ tợn đã hiện lên trên màn hình lớn, khiến cho trợ lý sau khi nhìn xong cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

"Lục tổng!"

Lục Cảnh Nam đã trúng vài quyền, trong lòng cũng nóng giận, "Đệt...."

Thật sự đã tính sai rồi.

Nhìn tố chất thân thể của người này cũng thường thường, thế mà lúc đánh đấm lại như không muốn sống, chẳng khác gì một con sói đói khát đang lao lên cắn xé con mồi.

Đâu có giống tiểu bạch kiểm đây, sao lại mạnh đến mức như vậy, quá, quá biến thái!

Lục Cảnh Nam bị hắn ta đấm đến mức không đánh lại được, không khỏi cắn chặt răng, đột nhiên dồn sức ——

Hắn có ý đồ muốn phóng xuất toàn bộ tin tức tố của mình ra.

Dưới đài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ của khán giả, tất cả mọi người đều biết, mặt nạ đen không thích dùng cách nghiền áp tin tức tố khi đánh nhau, kiểu chiến đấu như này rõ ràng bị cấm ở trong đấu trường thi đấu này.

Nhưng mà bây giờ Lục Cảnh Nam đã không còn hơi sức để quan tâm nhiều đến thế, dù sao thì mặt mũi của hắn cũng đã mất hết rồi, còn không bằng liều chết đánh cược!

Chỉ cần hắn có thể nghiền ép đối phương, hắn sẽ có thể coi là thắng ——

Lợi ——

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một cỗ uy áp cực kỳ mãnh liệt ập đến.

Sự cưỡng chế ùn ùn kéo đến gần như áp đảo, chúng giáng thẳng xuống từ trên trời, khiến cho hắn bị đè chặt xuống đất đến nỗi không thể cử động, đến cả tứ chi cũng không kiềm chế nổi mà run rẩy.

Luồng khí thế lạnh như băng đó gần giống như một bàn tay khổng lồ đang thao túng, nghiền ép biến hắn trở thành một đám bùn nhão không thể đắp lại.

Hắn xụi lơ ở trên nền đất lạnh như băng, từ đỉnh đầu xuống đến phía dưới đều ngập tràn trong cảm giác run rẩy khó nói thành lời, ngay cả một ngón tay cũng không thể nâng lên được.

Hơi thở tin tức tố mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, như tuyết giữa rừng đông, lại ngang ngược hoành hành làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều phải chịu thất bại, cuối cùng chỉ có thể vô lực cúi đầu thần phục ——

Không phải Lục Cảnh Nam không có suy nghĩ vùng lên.

Nhưng trước khí thế đè ép như thế này, sự giãy dụa của hắn càng giống như châu chấu đá xe, không đáng được nhắc tới.

Mùi muối biển chỉ nồng đậm hơn một chút, sau đó đã lập tức biến mất trong không khí.

Hắn hoàn toàn nằm bò trên đài, cuối cùng cũng biết rõ sự thua cuộc của mình đã được xác định.

Đó là sự phục tùng tuyệt đối của kẻ yếu trước kẻ mạnh, hắn khi đứng trước mặt người này thì cũng chỉ có thể cúi đầu nhường đường.

............

Người xem dưới đài cũng cảm nhận rõ được tầng uy áp này, tuy rằng cảm nhận không được mãnh liệt như Lục Cảnh Nam ở trên đài, nhưng cũng đủ để cho bọn họ cứng ngắc cả người không thể nhúc nhích nổi, mãi cho đến khi cỗ hơi thở này đột ngột rút đi thì bầu không khí ngột ngạt này mới tan biến.

Chậm mất một lúc sau mới vang lên từng tiếng hoan hô, tiếng hô hào dần dần trở thành một cơn sóng lớn ập đến.

"Mặt nạ đen!!!"

Mọi người ở đây phát điên rồi.

"Mặt nạ đen!!!"

Trong các trận đấu trước đây, mặt nạ đen thường dùng phương thức giao tranh để giành thắng lợi, chứ chưa bao giờ dùng phương thức phóng thích tin tức tố để áp đảo đối thủ.

Có không ít người đoán mò rằng tin tức tố của hắn có lẽ cũng chỉ bình thường thôi, nhưng hôm nay xem ra thì có vẻ lại không phải như thế.

Mặt nạ đen không chỉ mạnh, mà là quá mạnh, mạnh đến mức thái quá!

Với năng lực như vậy, trong số những người có mặt ở đây, tất cả không ai có thể theo kịp!

"Hú ——"

Tất cả người xem có mặt ở đây phát điên mất thôi.

Các bên truyền thông được phân phó đột nhập vào trong này cũng điên rồi.

Lục Cảnh Nam cũng điên rồi.

Hắn cắm mặt xuống đất, cố gắng cuộn người lại thành một cục.

Hu hu hu, nội dung vở kịch này tuyệt đối không giống như trong tưởng tượng của hắn.......

Tiểu bạch kiểm mà Triều Thu tìm thấy sao có thể mạnh đến như vậy!

Rốt cuộc là có chút tự giác nào của việc làm tiểu bạch kiểm không hả?!!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio