*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Nại kinh ngạc.
Sau một giây lấy lại tinh thần, cậu mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ phía sau, sau đó mới chậm rãi thả lỏng, là Lục Trạch Phong, Giản Nại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giọng người phía sau lưng trầm thấp: "Tỉnh?"
Giản Nại gật gật đầu: "Tỉnh rồi ạ."
Lục Trạch Phong không nói gì.
Giản Nại nhỏ giọng hỏi: "Anh đến đây lúc nào đó?"
Lục Trạch Phong thấp giọng: "Lúc em ngủ."
Ủa ai mà không biết?
Giản Nại nghĩ.
Rất nhanh cậu đã nhớ rằng mình đã từng nói mình muốn Lục Trạch Phong: "Chẳng phải anh từng nói trước khi đơn xứng đôi được thông qua thì không thể gặp mặt sao?"
Lục Trạch Phong thấp giọng nói: "Lần này không tính."
Giản Nại giảo hoạt ở trên giường xoay người lại, cậu chui vào trong lòng ngực Lục Trạch Phong tìm một tư thế thoải mái, cười khúc khích nhìn anh, tỏ vẻ nguy hiểm: "Thế thì thế nào? Yêu đương vụng trộm à?"
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt anh đen láy thăm thẳm, ngay khi Giản Nại cho rằng anh sẽ thẹn quá thành giận thì khóe miệng Lục Trạch Phong lại nhoẻn miệng cười: "Em nói sao thì là vậy."
"......"
Giản Nại vốn muốn trêu anh một chút, nhưng khi nghe thấy Lục Trạch Phong nói thế, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, dừng ở lỗ tai lại như muốn câu lấy lòng người.
Giản Nại đỏ mặt, cậu nhẹ giọng nói: "Anh không sợ người khác biết thì hình tượng của mình sẽ bị hủy hoại ngay à, anh đây là đột nhập vào nhà dân, hơn nữa còn lẻn vào phòng Dạ Oanh chưa lập gia đình đó."
Lục Trạch Phong như chẳng biết sợ là gì, anh nhìn Giản Nại, thấp giọng nói: "Thế thì em đi nói cho người khác biết đi."
Giản Nại khiếp sợ: "Hả?"
"Như thế..." Lục Trạch Phong chậm rãi mở miệng: "Em cũng chỉ có thể gả cho ta."
!!!
Nách thâm zữ bây!
Giản Nại đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, trước giờ cậu không phải là người hay mắc cỡ, nên chủ động giương tay ôm lấy cổ Lục Trạch Phong, hôn môi: "Dù không nói cho bọn họ biết thì em cũng chỉ gả cho anh thôi."
Lời này của cậu dường như đã k1ch thích đến anh.
Lục Trạch Phong ấn gáy cậu, khiến nụ hôn càng nồng cháy hơn.
Mãi cho đến khi Giản Nại không thở nỗi nữa mới buông ra, người trong lòng ngực trắng nõn, trên má phiếm hồng vì không đủ dưỡng khí, Giản Nại nhẹ nhàng thở gấp, thoạt nhìn có chút chật vật, khiến người ta thương tiếc không thôi.
Con ngươi Lục Trạch Phong đen láy nhìn người trong lòng mình, cảm thấy mềm lòng.
Các nguyên tắc của anh chỉ bởi vì Giản Nại mà phá vỡ.
Rõ ràng là một người rất quy củ, nhưng chỉ cần Giản Nại làm nũng một tí thì đã nguyện ý lại đây.
Đang muốn nói gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, là giọng của Tiểu Địch: "Thiếu gia, thiếu gia thức chưa ạ?"
Cả người Giản Nại chấn động, trực tiếp xịt keo.
Lục Trạch Phong nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Giản Nại vội vàng giữ chặt lấy tay anh: "Lúc anh tới đây có ai biết không?"
Lục Trạch Phong vừa mới hôn môi xong, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có."
Giản Nại run lập cập.
Đã thế Tiểu Địch còn ở bên ngoài liên tục gõ cửa: "Thiếu gia, phu nhân tới thăm cậu ạ."
Giản Nại càng lo lắng hơn, mà giọng mẹ cậu đã ngay ngoài cửa: "Nại Nại, Tiểu Địch nói trong phòng con có động tĩnh, mẹ biết con đã thức rồi, mẹ đến thăm con đây, có đôi lời mẹ muốn nói với con."
Giản Nại khẩn trương ngồi dậy, cậu nhìn "Gian phu" đang nằm trên giường không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt.
Tuy mọi người đều biết chuyện của cậu và Lục Trạch Phong, nhưng nếu nghĩ kỹ mà nói thì hẹn hò trước hôn nhân ở hành tinh này là điều kiên kỵ mà, nói không chừng cha cậu sẽ lấy gia pháp hầu hạ quá!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong, quáng hết cả lên "Làm sao bây giờ, mẹ em tới!"
Lục Trạch Phong không chút hoang mang, thậm chí còn giúp Giản Nại sửa cà vạt.
Mẹ cậu tiếp tục gõ cửa: "Nại Nại, có nghe thấy mẹ nói không."
Giản Nại bị doạ sợ thiếu chút nữa rớt xuống giường, cậu sợ mẹ mình trực tiếp đi vào, hoảng loạn nói: "Mẹ, hôm nay con không khoẻ, có gì mai rồi hẵn nói ạ."
Mẹ cậu không chịu rời đi: "Nại Nại, mẹ biết là con xấu hổ không muốn gặp mẹ, nhưng con sắp đi lấy chồng rồi, có vài lời mẹ muốn tâm sự cùng con, được không?"
Đã nói đến thế rồi, nếu không chịu gặp nữa thì đúng là một đứa không biết điều.
Giản Nại hoảng loạn, chỉ có thể nói: "Vậy, vậy mẹ chờ con chút nhé, con vẫn chưa dậy nữa ạ, để con mặc quần áo vào đã."
Mẫu thân đáp: "Được."
Giản Nại vừa lăn vừa bò mặc quần áo vào, lúc này mới nhìn đến Lục Trạch Phong đang đứng dậy, áo sơ mi trong của anh nhăn nhúm, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, anh đứng dậy, từ giá áo bên cạnh lấy xuống áo khoác quân trang mặc vào, cả người toát ra khí thế nghiêm trang, nếu không phải thời điểm bây giờ không thích hợp, chắc có lẽ Giản Nại đã đứng đó nhìn ngắm một hồi.
Mẹ cậu đợi một hồi rồi hỏi tiếp: "Nại Nại, xong chưa con."
Giản Nại xoắn xuýt, thấy sắp xảy ra chuyện rồi thì cậu nhìn về phía tủ quần áo, trực tiếp đẩy người đàn ông cao lớn đẹp trai kia vào đó, nghiêm túc nói: "Đừng lên tiếng!"
Giống như là đang yêu đương vụng trộm vậy.
Cửa tủ quần áo bị đóng lại.
Lúc này Giản Nại mới nói vọng ra bên ngoài: "Dạ rồi ạ."
Cửa bị đẩy ra.
Mẹ cậu đã chờ ở bên ngoài rất lâu, thở dài một hơi: "Con thật là, sao lề mề thế nhỉ."
Giản Nại ngượng ngùng cười cười: "Con thấy không khoẻ ạ."
Mẹ Giản nghe thế thì lo lắng, vội vàng giữ chặt lấy tay Giản Nại, hỏi: "Sao vậy con, không khoẻ chỗ nào, để mẹ xem nào."
Giản Nại giả bộ mà, làm sao có thể bị gì được, vì thế vội vàng nói: "Không sao đâu ạ, đúng rồi, mẹ muốn nói gì với con thế ạ?"
Nói gì thì nói nhanh nhanh đi ạ.
Bằng không cái người trong tủ quần áo đợi lâu quá giấu không nổi đâu.
Nhắc tới chuyện này mẹ Giản lại thở dài, bà ôm lấy Giản Nại thở ngắn than dài: "Nại Nại, hai ngày nay không tới thăm con là vì muốn để cho con yên tĩnh một chút, chuyện hôm đó ba và mẹ đã hỏi thăm rồi, ông chủ Tào cũng đã nhận tội, gã ta bỏ thuốc nên con mới... xảy ra chuyện như vậy..."
Vừa nói, mẹ Giản vừa khóc.
Giản Nại an ủi: "Không sao đâu mẹ ơi, con cũng không bị gã làm gì cả."
Nói thật luôn là cậu còn phải cảm ơn ông chủ Tào đấy, nếu không phải do gã thì sao mình và Lục Trạch Phong có thể thuận lợi tái hợp chứ?
Đấng cứu thế!
Nhưng sao có thể nói ra lời này được.
Mẹ Giản lau nước mắt: "Chuyện con và Thẩm Kiệt bỏ nhà trước kia cha mẹ là người rõ nhất, con và Thẩm Kiệt ở bên nhau mấy năm, tình cảm của hai đứa cha mẹ cũng thấy, nhưng con và vị nguyên soái kia chưa từng gặp mặt, uy danh của ngài ấy ai mà không biết chứ, giờ con không còn trong sạch nữa, chỉ có thể miễn cưỡng gả cho người ta, con trai của mẹ, sao con khổ quá vậy nè!"
......
Bỗng nhiên Giản Nại cảm thấy không khí lành lạnh.
Không biết Lục Trạch Phong ở trong tủ quần áo cảm thấy thế nào nữa.
Giản Nại vội vàng nói: "Không đâu mẹ ơi, mẹ cũng đừng nhắc đến Thẩm Kiệt nữa, con và hắn ta đã chấm dứt rồi, huống chi bây giờ con còn sắp gả cho Lục Trạch Phong đây này."
Mẹ ơi mẹ hãy vì con!
Đừng có nói nữa được không!
Nhưng dường như mẹ Giản không hiểu thấu, bà lau nước mắt, giống như đã quyết định được điều gì đó, bà tiếp tục nói: "Nại Nại, cha mẹ đã nghĩ kỹ rồi, cha mẹ sẽ không bao giờ bắt ép con nữa, dù con không còn trong trắng nữa cũng không sao, cha mẹ có thể nuôi con cả đời! Con đừng vì chuyện này mà phá huỷ hạnh phúc một đời của con, cha mẹ đã quyết rồi, con từ hôn đi!"
"......"