*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ Giản vừa dứt lời thì cả căn phòng chìm vào im lặng.
Mẹ Giản nhìn Giản Nại, ánh mắt chân thành tha thiết.
Giản Nại thở dài một hơi, rốt cuộc nói: "Con không từ hôn đâu."
Lời này của cậu khiến mẹ Giản sửng sốt, không dám tin nhìn con trai mình.
Giản Nại nghiêm túc nói: "Mẹ, hôn sự này rất quan trọng với con, con không thể nào từ hôn được đâu, nếu từ hôn thì có lẽ mẹ sẽ nuôi con cả đời thật đấy, vì trừ ngài ấy ra con không muốn gả cho ai cả."
......
Giọng nói đầy bản lĩnh vang lên ở trong phòng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Mẹ Giản không dám tin nhìn con mình.
Giản Nại ra vẻ tự nhiên, kiên định: "Mẹ, hy vọng mẹ tôn trọng con, sau này đừng nhắc tới Thẩm Kiệt nữa, mấy lời này nếu nguyên soái nghe được thì ngài ấy không vui đâu, con đã đính hôn với ngài ấy rồi, những chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa."
Mẹ Giản nói lắp: "Nại Nại, con nghĩ như vậy thật sao?"
Giản Nại gật đầu.
"Nhưng mà..." Mẹ Giản do dự: "Con đừng có mà ráng gồng nha?"
Giản Nại cười ra tiếng, cậu lắc đầu: "Không có gồng đâu ạ, con nói thật mà, con thật sự muốn gả cho ngài ấy."
Nước mắt của mẹ Giản lại chảy xuống, bà không rõ lời của Giản Nại có phải là thật hay không, nhưng nghe Giản Nại nói như thế cũng khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chuyện bỏ nhà theo trai của Giản Nại trước đó đã ảnh hưởng rất lớn đến nhà bọn họ, rất nhiều cửa hàng đã từ chối hợp tác với bọn họ, những người đó sợ rằng mình sẽ chọc tới phủ nguyên soái, bị vạ lây vô tội.
Gia thế của Hoàng Hậu lại nhân cơ hội chèn ép, nhà bọn họ dù có cẩn thận từng bước cũng bị bức đến bước đường cùng.
Lần này quyết định lớn như thế là cũng đã tự chặt đứt đường sống của chính bọn họ, thậm chí còn nghĩ đến việc có nên rời khỏi Ám Tinh, tới tinh cầu khác gầy dựng lại hay không.
Chỉ cần cả nhà bên nhau là tốt lắm rồi.
Nhưng hiện tại Giản Nại lại nói là mình tự nguyện, dù có phải là thật hay không thì cũng khiến mẹ Giản thở phào nhẹ nhõm một hơi, nước mắt lăn dài.
Mẹ Giản nói: "Nại Nại, con ngoan của mẹ, nếu con đã quyết định gả đến phủ nguyên soái rồi thì mẹ nhất định sẽ ủng hộ con, chỉ là nhà mình đã thành ra như thế, không thể trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho con được, lỡ như..."
Giản Nại lập tức nói: "Mẹ đừng lo quá, con tin chắc rằng ngài ấy sẽ đối xử tốt với con."
Mẹ Giản cứ rơi lệ mãi: "Nhưng mà người ta đồn rằng..."
"Không sao đâu không sao đâu." Giản Nại an ủi bà: "Cho dù có chuyện gì đi nữa thì con vẫn còn có thể ly hôn mà."
Vừa nói xong cậu mới ý thức được mình lỡ lời rồi, cậu không nên nói như thế.
Mẹ Giản như là đã được an ủi, tuy trong lòng bà vẫn lo cho con, nhưng thấy Giản Nại như vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất trước mắt là đã thấy con trai nhà mình lớn thật rồi.
Mẹ Giản lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần con chịu là mẹ an tâm rồi."
Giản Nại không biết cái người đang trốn ở trong tủ quần áo đang nghĩ thế nào trong lòng, cậu vừa trấn an mẹ, vừa kiếm cớ tiễn bà ra ngoài.
Sau khi mẹ Giản rời đi, Tiểu Địch cũng đi ra ngoài.
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu đã thấy cửa tủ quần áo đã mở.
Có đôi khi cậu nghĩ, có lẽ cậu là người duy nhất khiến cho một người chinh chiến sa trường của đế quốc, không bao giờ hèn mọn trước mặt kẻ địch phải trốn ở tủ quần áo đấy.
Lục Trạch Phong chậm rãi bước ra từ bên trong, quân ủng đạp lên trên sàn nhà phát ra thanh âm thanh thúy, giống như là đang đạp lên lòng người vậy.
Giản Nại ngượng ngùng cười, ra vẻ lấy lòng: "Anh ra rồi ha."
Lục Trạch Phong nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Giản Nại rót cho anh một ly nước: "Uống nước không?"
Lục Trạch Phong nâng mí mắt nhìn cậu, không đáp mà hỏi lại: "Ly hôn?"
Biết ngay là anh ta sẽ nhớ mãi câu này mà.
Trong lòng Giản Nại có hơi hoảng, chột dạ không thôi, cười cười nói: "Nói giỡn thôi mà, không phải là để an ủi mẹ em sao, sao mà em ly hôn được chứ, trừ phi anh không thương em nữa."
Lục Trạch Phong an tĩnh nhìn cậu: "Em cảm thấy ta sẽ không thương em nữa à?"
Giản Nại thấp thỏm "Chuyện sau này ai mà biết được."
Sắc mặt Lục Trạch Phong lạnh lùng âm hiểm nhìn cậu.
Giản Nại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, hôm đó khi cậu tự thú với Lục Trạch Phong thẳng thắn thời điểm, nam nhân kia trên mặt cũng thật không đẹp.
Giản Nại tưởng nói điểm cái gì tới vãn hồi một chút hiện tại cục diện, hắn có chút khẩn trương, lui về phía sau thời điểm không cẩn thận vướng tới rồi mặt sau ghế dựa, mắt thấy thiếu chút nữa liền phải ngã xuống đi thời điểm, lại bị người nháy mắt kéo lại cánh tay, ngăn trở khả năng sẽ phát sinh bi kịch.
Nhưng cậu không ngờ rằng, Lục Trạch Phong lại nói: "Ngày đó sẽ không bao giờ tới."
Khoảng cách hai người rất gần, có thể ngửi thấy được hơi thở trên người của đối phương.
Giản Nại nhìn Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong an tĩnh nhìn cậu, thấp giọng nói: "Trừ phi em và gã bỏ trốn lần nữa."
......
Lại là Thẩm Kiệt
Cái tên này Giản Nại còn chưa bao giờ gặp được người mà lúc nào cũng xuất hiện từ miệng của người khác.
Giản Nại chịu luôn.
Nhưng cậu không biết phải giải thích như thế nào cả.
Chẳng lẽ nói luôn là mình đếch quen biết thằng nào con nào tên Thẩm Kiệt à? Ai mà thèm tin?
Nói không chừng người khác còn sẽ cảm thấy cậu giấu đầu lòi đuôi.
Hay là giải thích với Lục Trạch Phong rằng mình trọng sinh sao, thế thì nghe nó lại ảo ma quá, nếu Lục Trạch Phong chịu tin thì còn được, chứ nếu mà anh ấy không thèm tin thì có khi lại nghĩ mình đang tìm cớ thoái thoát, dù gì trước đó mình đã có vết nhơ nên có thể Lục Trạch Phong sẽ cảm thấy mình là người lươn lẹo.
Giản Nại thở dài, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: "Đừng nhắc tới Thẩm Kiệt nữa mà, có là hoàng đế tới thì em cũng chỉ có anh mà thôi."
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, cậu không thể nào đối mặt với Lục Trạch Phong một cách tự nhiên được nữa.
Đó là một gương mặt vô cùng đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn cách cậu rất gần, hai người kề sát vào nhau, không dư một khoảng cách nào, thậm chí cậu còn thể ngửi được hương vị dễ chịu từ Lục Trạch Phong, khiến cậu an tâm tuyệt đối.
Giản Nại không tự giác dựa vào gần hơn.
Khi Lục Trạch Phong không để ý thì Giản Nại ôm lấy mặt anh và đặt lên đó một nụ hôn. Đó là một cái hôn chủ động vô cùng nồng nhiệt, lúc đầu anh còn hơi bị động, lúc Giản Nại chuẩn bị rời đi thì Lục Trạch Phong đè đầu Giản Nại lại, khiến nụ hôn càng sâu thêm.
Môi lưỡi giao triền.
Hơi thở và hơi thở hòa quyện vào nhau
Giản Nại nhẹ nhàng rên một tiếng, hơi không thở nổi.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu ửng đỏ, nhìn qua rất xinh đẹp, làm người ta muốn nâng niu trong tay yêu thương chiều chuộng, khi ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ thì bên tai như nghe được giọng nói trầm thấp: "Ta sẽ thương em hết lòng."
......
Hôm sau
Đơn xứng đôi của đế quốc được thông qua.
Giá trị xứng đôi tinh thần lực của cậu và Lục Trạch Phong cao cực kỳ, cho nên hôn sự của hai người bọn họ được đệ trình lên bên trên, mà đại hôn của nguyên soái tất nhiên là chuyện đại sự ưu tiên hàng đầu của Ám Tinh.
"Lục nguyên soái muốn kết hôn?"
"Trời má ai may thế?"
"Là con của một thương nhân thì phải."
"Bớ phải vận may rồi."
"Bao nhiêu Dạ Oanh đêm nay chắc nằm ướt gối rồi ~"
Dù người ngoài đã nghe đủ những loại tin đồn kỳ lạ, nhưng Lục Trạch Phong vẫn là mẫu người trong mộng của Dạ Oanh, anh vừa đẹp trai vừa cao ráo, đặc biệt là không chơi với bọn quý tộc ăn chơi đàng đi3m, ngay cả thị thiếp cũng không có, nếu Giản Nại được gả qua thì chẳng phải ẵm trọn chức chính cung à?
Khiến người ta ngưỡng mộ quá đi thôi.
Loại ngưỡng mộ này càng đặc biệt hơn khi Long tộc tới cửa cầu hôn, hàng loạt hợp đồng tìm tới cửa xin ký tên hợp tác.
Có thể cùng quân đội hợp tác thì càng quý hơn là trực tiếp đưa tặng bảo vật, trong nháy mắt, rất nhiều người trong tối ngoài sáng đã nhận ra được sau này nhà họ Giản sẽ bay lên cành cao.
Đặc biệt là ngay ngày đại hôn, không ít người trước đây xa lánh nhà họ Giản giờ đã chủ động tiến tới bày tỏ sự ân cần.
Lưu trình kết hôn của Ám Tinh vô cùng rườm rà.
Rườm rà còn hơn so với Trái Đất.
Tối đó Giản Nại còn chưa kịp ngủ thì sáng sớm đã bị đánh thức, mẹ Giản tiến vào dặn dò cậu đủ mọi thứ chuyện:
"Nại Nại, hôm nay con phải đi tế bái Long tộc Thần Thú."
"Khi làm nghi thức, con phải dâng rượu cho các trưởng lão."
"Lát nữa mẹ sẽ dạy con cách dâng rượu như thế nào."
"Nại Nại, lát nữa sẽ có người tới vẽ hoa văn hoa hợp hoan cho con, cái hoa văn này chỉ có chồng con tối nay mới có thể chạm vào thôi đấy."
"Còn có lát nữa sẽ có mấy đứa bé tới giúp con thay quần áo, điều này đại biểu cho phúc lành, tượng cho nhiều con nhiều phúc..."
Giản Nại bị bắt nghe đến nỗi lỗ tai mọc kén.
Mẹ cậu lải nhải một hồi rồi cũng khóc một chập.
Sau khi mẹ cậu rời khỏi thì có người tiến vào giúp Giản Nại thay quần áo, họ khá xa lạ nên Giản Nại hỏi: "Hai em là?"
Hai đứa nhỏ nói: "Tụi em được trưởng lão Long tộc phái tới, giúp ngài thay quần áo ạ."
Giản Nại ngượng ngùng cười cười: "Tự anh đổi là được rồi."
Hai đứa nhỏ: "Đây là tập tục ạ."
Giản Nại không còn cách nào, dù sao đối phương vẫn còn nhỏ, cậu cũng chẳng thể làm gì, không thể nào đôi co với con nít được.
Nghĩ đến đây cậu chỉ đành gật đầu.
Hai đứa nhỏ tay chân thoăn thoắt nhanh nhẹn, mau chóng giúp Giản Nại đổi quần áo, đây là một kiện áo choàng màu đen, khá giống với quần áo thường ngày mà Lục Trạch Phong hay mặc, nhưng để nhìn trang trọng hơn thì hoa văn được thêu trên đó nhìn khá nổi trội, tua rua và hoa văn linh động theo mỗi động tác của Giản Nại, làn da trắng nõn của cậu dưới nền vải đen càng thêm xinh đẹp tuyệt vời.
Giản Nại nhìn chính mình trong gương, thậm chí còn chẳng nhận ra bản thân.
Sau khi bọn nhỏ rời đi, Giản Nại nghe được tiếng xe và kèn báo nghi thức đón dâu từ trong phòng, thiết bị đầu cuối của cậu vang lên, là Lục Trạch Phong nhắn tin cho cậu: "Sắp đến rồi."
Giản Nại nói với anh: "Mang đồ ăn cho em với, em đói lắm rồi."
Lục Trạch Phong bất đắc dĩ chiều theo ý cậu.
Tuy anh nhìn khá bình tĩnh, nhưng khi anh nhắn tin với Giản Nại thì phó quan ở phía trước có ngoái đầu lại nhìn, ông thấy được nguyên soái nhà mình đang treo nụ cười trên mặt, nhìn vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần một biểu cảm như thế thôi đã khiến cho phó quan biết hôm nay tâm tình của nguyên soái rất tốt rồi.
Xem ra...
Ngài ấy mê Giản Nại lắm rồi.
Phó quan tự cảm khái nguyên soái nhà mình đã bị con đ ĩ tình yêu quật rồi, sau này nhất định phải hạnh phúc cùng Giản Nại mới được!
......
Bên kia
Giản Nại chờ một mình ở trong phòng, đói vãi cả ra.
Cuối cùng cũng có người từ ngoài bước vào phòng, trong tay còn đem theo đồ vật, Giản Nại mừng húm: "Tiểu Địch hả? Lấy đồ ăn tới rồi sao?"
Giản Nại đang vui mừng mà người đối diện chẳng nói câu nào.
Khi Giản Nại thấy bước chân và bộ dạng chậm chạp của người kia thì cảm thấy là lạ, sau khi người kia tiến tới gần, là một khuôn mặt xa lạ, nhưng khi nhìn cậu lại rất nồng cháy, thậm chí còn thấy ghê ghê.
Giản Nại nhíu mày, lạnh giọng: "Anh là ai?"
Người kia nghe được lời này của Giản Nại thì giống như buồn bực và khổ sở.
Giản Nại chỉ nói: "Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi người tới!"
Lúc Giản Nại muốn kêu người thì người kia chặn cậu lại, nói thẳng: "Nại Nại, sao em lại giả vờ không quen biết anh chứ?"
Giản Nại sửng sốt, gọi tên thân mật thế luôn à?
Người kia trực tiếp tiến lên, nắm lấy tay Giản Nại, động tác có chút vội vàng, thậm chí còn hơi bức thiết: "Có phải em bị ép không, Nại Nại em đừng sợ nha, lần này anh đã chuẩn bị xong cả rồi, anh đã liên hệ một phi thuyền buôn lậu, giờ chúng ta xuất phát đến bến tàu, đợt này nhất định chúng ta sẽ bỏ trốn thành công!"
......
Trong phòng chìm vào im lặng trong nháy mắt
Cuối cùng Giản Nại cũng nhận ra tên khùng điên trước mặt này là ai.
Bà mẹ nó!
Thì ra là cái thằng Thẩm Kiệt trong truyền thuyết đây mà!
Chính gã ta làm hại nguyên chủ chết đuối, trên đường bỏ nhà dám đẩy người yêu mình để thoát thân, là đầu sỏ gây tội hại chết người khác!
Đã vậy mà còn dám vác mặt tới đây á!