Dường như thời gian chợt chậm lại.
Đuôi mũi tên của từng chiếc tên đen nhánh vẫn rung không ngừng, chúng đâm vào những điểm yếu hại của hắc long từ đầu tới đuôi cùng một lúc, phập, phập, phập… một loạt tiếng trầm đục phát ra dưới lớp vảy rồng, khi mũi tên xương chui máu thịt của hắc long, sức mạnh khủng khiếp nổ tung từ trong ra ngoài dưới lớp vảy của nó.
Hắc lông đau đớn gầm lên điên cuồng, gần như muốn thoát khỏi trảm mã đao mà kỵ sĩ giả kim dùng để cố định nó.
Vảy rồng, thịt vụn, xương vụn trộn lẫn vào nhau, ra như những mảnh hoa đỏ tươi lộng lẫy đột nhiên nở rộ trong không trung.
Kỵ sĩ giả kim nắm chặt cán đao, rút trảm mã đao khỏi đất, cầm trong tay. Rốt cuộc hắc long cũng có thể ngóc cổ lên, nhưng nó chỉ kịp kêu ra một tiếng thật dài đầy oán hận và không cam lòng với bầu trời, sau đó đầu rồng ngã mạnh xuống đất giữa làn sương máu.
Đôi cánh rồng gãy khép hờ trên thân hình đầy vết thương của hắc long.
Nó chết rồi.
Các kỵ sĩ mặc giáp đen trông như thú dữ viễn cổ đứng sừng sững bên xác hắc long đã chết, họ cầm trảm mã đao hoặc cây cung khổng lồ. Trên bộ giáp nặng ngàn cân, máu rồng nhỏ xuống, máu chảy ra từ tấm giáp ngực vẽ ra một đóa tường vi đỏ rực. Lửa rồng trên đất còn chưa tắt, lửa cháy hừng hực, vì sóng nhiệt mà không khí bị biến dạng.
Trên tường thành, các binh sĩ ngơ ngác nhìn thi thể hắc long nằm trên đất, đây là thời khắc đáng lẽ họ phải hoan hô, nhưng không hiểu sao một sự nặng nề và trang nghiêm tràn ngập trong không khí, làm rung động lòng người, đầu thành kéo dài im lặng không nói gì.
Mọi người đều nhìn chăm chú ngọn lửa bùng cháy, trong không khí méo mó do sóng nhiệt, những kỵ giả kim bước ra từ địa ngục lặng im như tượng đài khắc ghi ngàn năm thời gian.
Chiến mã phóng tới đối phương, mái tóc đen của Illinor uốn lượn trong gió.
Trận chiến đã đến thời khắc quyết định sinh tử, giây phút chiến mã đan xen, hai bên đều dốc hết sức vung ra đao kiếm. Trong khói bụi, hai luồng sáng vụt qua.
Keng ——
Chiến mã nhảy vọt ra, khi đáp xuống lại lao về phía trước mấy mét. Hồ đao của Illinor nghiêng về phía bầu trời, mặt trời lặn trên mũi dao của bà, sáng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nó.
Một giọt máu bay dọc theo lưỡi đao, bay lên bầu trời.
Illinor thu hồ đao, dùng tay gạt lưỡi đao rồi đẩy đao vào vỏ.
Sau lưng bà, cổ họng của người luyện rồng đã bị cắt gọn, vết thương thấy xương, máu tươi phun ra như suối. Hắn ta ngửa mặt lên trời ngã khỏi chiến mã, ngã xuống chiến trường hỗn độn máu và bùn, chiếc áo choàng trắng của hắn ta lập tức bị nhuộm đỏ.
Nữ hoàng tóc đen kéo dây cương, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Khi hắc long gầm lên, cục trưởng cục Thẩm Phán đã rút lui khỏi cuộc giao tranh với thủ lĩnh xạ thủ Kehya. Lúc này bọn họ dẫn tàn binh rút lui, các xạ thủ Kehya xách theo tên cưỡi ngựa theo sau Illinor, đợi bà hạ lệnh, truy kích hay trở về thành.
Illinor nhìn về hướng mà cục trưởng cục Thẩm Phán đã rút lui, thúc ngựa đi về phía cổng thành.
Các xạ thủ Kehya theo sau bà.
Trước cổng thành, trên tường thành, rơi vào sự trang nghiêm và tĩnh lặng lạ thường đó. Cho đến khi tiếng vó ngựa vang lên, các binh lính như mới tỉnh mộng, cao giọng hoan hô: “Thượng Đế phù hộ Legrand! Thượng Đế phù hộ Legrand!”
Vương kỳ bị gió thổi tung bay.
Cổng thành mở ra, bá tước Gray dẫn theo con trai và binh lính đến đón tiếp Illinor, con dân của bà và những kỵ sĩ giả kim đáng sợ đó.
Mấy cậu nhóc cô bé chạy ra khỏi đám đông, bọn nhỏ nâng một bó hoa lớn dành tặng cho những người anh hùng đã bảo vệ thành. Một cô nhóc tóc vàng kiễng chân, ráng nâng cao vòng hoa tự làm.
Cô bé vô cùng hồi hộp, hai má đỏ bừng.
Illinor cúi người để cô bé đội vòng hoa cho mình: “Cảm ơn con.”
“Con có thể tặng hoa cho họ không?”
Cô bé lấy hết can đảm hỏi.
Bà nhìn những kỵ sĩ giả kim khủng khiếp, họ khoác những bộ giáp dữ tợn, xương khô trắng bệch và giáp đen tạo thành một sự tương phản đáng sợ. Mọi người vừa sùng kính vừa sợ hãi cánh xa họ, mà họ cũng chỉ đứng dưới tường thành, im lặng như tượng. Illinor quay đầu nhìn về phía kỵ sĩ giả kim đóng quân dưới tường thành, bà khẽ mỉm cười.
“Được chứ, đi đi, con gái.”
Cô bé tóc vàng có khuôn mặt như quả táo ôm hoa lon ton chạy về phía các kỵ sĩ giả kim cao lớn.
Đám đông yên lặng, mọi người đều nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt họ.
Cô bé ngây thơ xán lạn đứng trước mặt kỵ sĩ xương khô hệt như thú dữ rồi kiễng chân, nhẹ nhàng cắm những bông hoa lên tấm giáp của chiến mã. Cô bé như đang tặng kẹo cho em trai em gái mình, trẻ con mà kiên nhẫn tách bó hoa ra, tặng một đóa hoa cho từng kỵ binh.
Kỵ sĩ xương khô vẫn đứng yên.
Ánh nắng rơi xuống cô bé và kỵ binh, máu trên bộ giáp đen vẫn tí tách rơi xuống đất, nhưng hoa tươi đã vào chiến giáp.
Cô bé, kỵ sĩ, đao kiếm, hoa tươi.
Trong yên lặng, dần dần có người đi ra từ hai bên đường, nghênh đón các kỵ sĩ giả kim. Người càng ngày càng nhiều, có người gảy đàn organ hát một khúc mừng chiến thắng.
Illinor giữ dây cương, bà lẳng lặng quan sát cảnh này.
thịt và khói lửa đọng lại trong không khí rất lâu, nhưng luôn có hương hoa và ánh nắng.
Bà khẽ mỉm cười, thúc ngựa đi về phía trước.
Kỵ sĩ chiến đấu vì cái gì? Tại sao hồn anh hùng lại sẵn sàng ngủ trong đêm dài?
Vì thế giới này quá đỗi lạnh lùng, nhưng cũng quá đỗi dịu dàng.
…
Trong khoảng thời gian này, quá nhiều điều không tưởng xảy đến với Legrand, ác long trong truyền thuyết có thể xuất hiện tại thế gian một lần nữa, thế nên việc tuyên bố vương thái hậu Illinor đã bệnh qua đời hơn mười năm trước lại xuất hiện trở lại, thì cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được. So với những điều này, điều quan trọng hơn là chỉ sau một đêm, mọi người lại nhớ đến truyền thuyết xa xưa đó.
Ngày xửa ngày xưa, ác long sống tại thế gian, kẻ diệt rồng đã tàn sát những ác long đó. Họ đã thành lập một quốc gia cổ đại trên nơi chôn xương rồng, quốc gia đó được gọi là “Legrand”.
Truyền thuyết vào ngày hôm nay đã trở thành sự thật vĩ đại.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, câu chuyện về kẻ diệt rồng đã lan truyền khắp vùng đất Legrand.
Lúc này uy nghiêm của hoàng gia đạt tới một tầm cao trước nay chưa từng có. Trên đường phố Legrand, bạn có thể thấy mọi người giương cao lá cờ mô tả kỵ sĩ diệt rồng mọi lúc mọi nơi. Trong quán rượu, mọi người có đề tài tán phét mới ——
“Ta đã tận mắt nhìn thấy Hắc Long!”
“Ta đã thấy những kỵ sĩ giả kim đó!”
“Trời ạ, họ cao ít nhất cũng cỡ cổng thành, những cây giáo mà họ cầm như những cây giáo to được người khổng lồ cổ đại dùng để săn voi ma , nhưng chúng còn ghê gớm hơn mấy cây thương đó nhiều.”
“Khoảnh khắc vương thái hậu Illinor xuất hiện ở chân trời, ta cá rằng trên thế giới này không có nữ kỵ sĩ nào đẹp hơn bà ấy.”
…
Không gì có thể thích tinh thần đoàn kết và sĩ khí của một quốc gia hơn truyền thuyết lãng mạn về các anh hùng. Đặc biệt, gần đây, người dân miền Trung và miền Đông Legrand đã tận mắt chứng kiến được nỗi kinh hoàng từ hắc long. Trong sợ hãi và hỗn loạn, con người cần một nơi gửi gắm tinh thần.
Trước đây, nơi gửi gắm là thánh giá tượng trưng cho Thánh Đình, nhưng giờ đây đã thay thế bằng kỵ sĩ giả kim và vương thái hậu Illinor đã cứu vớt họ khỏi miệng hắc long.
Những tin tức này được tổng quản nội vụ thống nhất lại chuyển tới cho quốc vương.
Quốc vương đứng bên cửa sổ, mở bức thư của vương thái hậu Illinor. Trong thư, bà kể chi tiết cho quốc vương, về sức mạnh của kỵ sĩ giả kim sau khi thức tỉnh ra sao. Quốc vương và vương thái hậu đã từng thảo luận việc các nhà giả kim giữ lại được chút ý thức, nhưng xét từ kết quả hiện tại… tiếc thật.
Các nhà giả kim đủ tàn nhẫn với bản thân, “ý thức” còn sót lại của họ chỉ còn lại trí tuệ chiến đấu, ngoài ra không còn lại gì.
Quốc vương mường tượng cảnh mọi người tặng hoa cho các kỵ sĩ giả kim được mẹ miêu tả trong bức thư, cậu nhớ lại những lời cuối cùng mình đã đọc.
Ngàn năm sau, các nhà giả kim thức tỉnh, tiếp tục bảo vệ thế giới của họ.
“Cục trưởng cục Thẩm Phán đã tập hợp những kẻ phản loạn, rút lui về thành Herreid.” Tổng quản nội vụ báo cáo những tin tức mới nhất cho quốc vương.
Quốc vương khẽ gật đầu, đặt lá thư của mẹ xuống: “Hội nghị nên kết thúc.”
Cậu bình tĩnh mà không cho phép làm trái.
Tổng quản nội vụ mang theo mật lệnh quốc vương đã sớm viết xong lui ra ngoài. Khi hắc long ngã xuống, cuộc chiến tranh thứ hai trong lãnh thổ Legrand cũng đã lặng lẽ kéo màn, đây là một cuộc chiến khác hoàn toàn với cuộc phản loạn của bá tước Pritani, chiến tranh của nó là vô hình.
Đây là một cuộc chiến tranh tuyên truyền.
Chẳng mấy chốc, một bức thư do hàng chục nhà thơ nổi tiếng của Legrand cùng nhau viết đã nhanh chóng lan truyền ——
“Thư ngỏ gửi toàn thể đế quốc Legrand.”
“… Legrand, Legrand không nơi nào trên thế giới có thể sánh được, vùng đất này có rừng rậm, có sông uốn khúc, có đồng cỏ rộng lớn. Dũng sĩ ở đây, họ tự do và vinh quang.”
Ta không muốn thấy nàng trở thành Blaise thứ hai.
Ta không muốn thấy vợ và con gái chúng ta lo sợ suốt ngày, bóng râm của giàn thiêu phủ lên đầu những người thân yêu.
Ta không muốn thấy máu và mồ hôi của chúng ta nằm vào cái hòm sắt nực cười đó, giấy ân xá khinh rẻ chế giễu cơn đói rét lạnh của chúng ta.
Ta không muốn thấy niềm tin của chúng ta hết lần này đến lần khác rơi vào bãi chiến trường, tên gọi dị giáo bị những kẻ béo bụng đó ngâm xướng.
Ta không muốn thấy…”
Người hát rong Kehya ở khắp các quận của Legrand, họ ở trong quán rượu, trên đường phố, chơi đàn organ, chơi một giai điệu não nề thê lương. Trong giai điệu ấy, họ hát đi hát lại cho mọi người nghe bằng giọng khàn khàn hoặc trong trẻo.
Nếu cuộc chiến này xảy ra, Legrand thua. Những bức tường gạch của họ sẽ bị lật đổ, mỗi tấc đất từng nở đóa hoa tự do sẽ bị Thánh Linh bao phủ, xương thánh và thánh giá.
Trong tiếng đàn organ và tiếng hát của những người hát rong, người dân đã xuống đường và một cuộc thỉnh nguyện chung chưa từng có bắt đầu.
Đối tượng của kiến nghị, không còn là quốc vương, mà là nghị viện.
Nhân dân Legrand yêu cầu nghị viện đồng ý thông qua “Đạo luật Khẩn cấp Thời chiến”, yêu cầu nghị viện trao tất cả kỵ sĩ trách nhiệm và vinh quang được cầm thương chiến đấu, yêu cầu nghị viện cho dũng sĩ của họ một chiến trường dự bị () không lo.
() 后备: Bổ sung nhân lực, vật tư…
Legrand của người Legrand, Legrand của vùng đất tự do.
Không có Legrand thứ hai như thế trên đời này.