Giữa mùa hè năm đến giữa lúc ngọn lửa chiến tranh và các cuộc biểu tình chưa tắt hẳn, thỉnh nguyện ngày càng gia tăng.
Tổng quản nội vụ báo cáo với quốc vương về việc các quý tộc xua đuổi đội ngũ biểu tình, tống cổ những người hát rong, hỏi cậu có muốn can thiệp hay không.
“Không, không cần.”
Quốc vương trả lời.
Trên bàn của quốc vương là “Đạo luật Khẩn cấp Thời chiến”, không khó để hiểu khi đa số các quý tộc từ chối ký dự luật này. Các quý tộc Legrand luôn coi nghị viện là vũ khí của bọn họ để kiểm soát quốc vương và cạnh tranh quyền lực với hoàng gia, ngoài thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, quốc vương muốn gọi nhập ngũ phải được sự đồng ý của nghị viện. Mà cho tới nay, các quý tộc đã quen với việc nhân cơ hội buộc hoàng gia phải nhượng bộ khi quốc vương cần quân đội, đồng thời trao nhiều quyền tự trị địa phương và nhiều đặc quyền hơn cho bọn họ.
Một khi “Đạo luật Khẩn cấp Thời chiến” được thông qua, bọn họ sẽ mất đi vũ khí lợi hại là nghị viện, mặt khác, việc hoàng gia liên tục tập trung quyền lực suốt bao năm qua cũng đủ khiến cho các lãnh chúa phong kiến bất an. Bọn họ lo lắng “Đạo luật Khẩn cấp Thời chiến” sẽ khiến quyền lực của hoàng gia ngày càng tăng.
Chính vì thế mà đa số các quý tộc đều biểu hiện cực kỳ cứng rắn trong hội nghị lần này, rặt một vẻ sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Lúc trước án binh bất động đó là một kiểu cách để bọn họ thị uy.
Sau khi thỉnh nguyện càng ngày càng nghiêm trọng thì các quý tộc bắt đầu xua đuổi đoàn biểu tình.
“Còn thuế quan của chúng ta thì sao?”
Quốc vương vừa đọc biên bản hội nghị vừa hỏi tổng quản nội vụ.
Câu trả lời của tổng quản nội vụ nằm trong dự tính của quốc vương —— thuế quan phải là thứ đáng thương nhất trong ba mươi năm qua.
Ảnh hưởng của cái chết đen quá lớn, suy thoái kinh tế không chỉ giới hạn ở Legrand, cả hai bờ Đông Tây của eo biển Abyss đều rơi xuống vực thẳm.
Nếu như nhìn kỹ lịch sử, thường sẽ phát hiện đằng sau nhiều cuộc chiến tranh và thảo phạt liên miên, đều có cái bóng của thảm họa. Dù là lũ lụt hạn hán hay dịch bệnh, thiên tai phá hủy nền kinh tế của một xã hội, khiến cho những mâu thuẫn vốn được thịnh vượng che giấu trở nên rõ ràng hơn. Sự rõ ràng này có thể biến thành chiến tranh bất cứ lúc nào. Lúc này, nếu chính phủ quốc gia không muốn tự kết thúc thì phải tìm mục tiêu chuyển hận.
Ở Thánh Đình, người được gọi là “phù thủy” và “pháp sư” mới là mục tiêu của áp lực và hận thù.
Và ở Legrand, sau cuộc phản loạn này, quốc vương đã đẩy các quý tộc lên máy chém trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Ta đã biến Legrand thành một quốc gia tự do, không phải để bọn họ tùy tiện chĩa dao vào tim Legrand.”
Quốc vương hời hợt nói.
Cậu khép lại bản ghi chép, nhìn đóa tường vi nở rộ bên ngoài cửa sổ.
…
Bám chặt luật cũ trước mặt quốc vương, những quý tộc không chịu nhượng bộ bắt đầu phát hiện thế cục trở nên ngày càng tồi tệ.
Dù là dịch bệnh cũng không trí mạng bằng sự phẫn nộ của công chúng, khi bọn họ tỉnh thần thì mọi chuyện đã có vẻ không ổn, quốc vương đã đẩy bọn họ lên làn sóng phẫn nộ của dân chúng.
Câu chuyện “Kỵ sĩ diệt rồng” ngày càng lan truyền rộng rãi, dưới sự thay đổi không nhận thức được, mọi người đã vô thức coi quân phản loạn thúc giục “hắc long tà ác” đi xâm lược là một lũ những kẻ xâm lược bất chính nghĩa, những kẻ phản loạn ô nhục. Lúc đầu, lá cờ “Thuyết phục quốc vương cải chính” của cục trưởng cục Thẩm Phán đã bị quên lãng.
Khi những dân tị nạn rời khỏi quận Puton, họ cũng lan truyền nỗi đau nỗi giận về việc nhà cửa của họ bị phá hủy. Mà khi thị trấn bị phá hủy, mọi người đều thấy rõ mồn một các quý tộc địa phương, lãnh chúa có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho người dân trong lãnh thổ lại nhắm mắt làm ngơ trước quân phản loạn, co đầu rút cổ trong thành của mình. Chính án binh bất động của bọn họ đã khiến các thị trấn bị bọn lính đánh thuê khét tiếng Ballinle cướp phá, làng mạc bị hắc long bay qua đốt trụi.
Hoàng gia huy hoàng và vinh quang biết bao trong cuộc chiến này, thì các quý tộc bị so sánh yếu đuối vô năng cỡ nào.
Các quý tộc coi dân thường như những thứ bẩn thỉu không thể chạm tới, tránh họ như tránh rắn rết. Nhưng lần này, bọn họ phải sửa lại nhận thức trước đây.
Đối mặt với cuộc biểu tình ngày càng dữ dội, quý tộc không còn lựa chọn nào khác.
Hoặc là bịt mũi cúi đầu trước quốc vương, hoặc phải đè những âm thanh đó.
Đó giờ bọn họ luôn tưởng quốc vương chỉ là một con sư tử con, hôm nay bọn họ mới phát hiện dưới lớp da sư tử còn tiềm tàng một con rắn độc đang bò. Chẳng trách khi bọn họ án binh bất động, quốc vương không bắt bớ hay trừng phạt gì. Cậu chờ đến hôm nay đặt bọn họ lên ngọn lửa giận dữ của dân chúng.
Các quý tộc chửi ầm lên, đám quý tộc kiên định nhất đã thành lập một liên minh bí mật. Thánh Đình sắp vượt biển đến đây, cục trưởng cục Thẩm Phán đã chiếm quận Herreid, chắc chắn quốc vương còn lo lắng hơn bọn họ, chỉ cần một ngày bọn họ không cung cấp binh lính cho quốc vương thì một ngày quốc vương cũng không triệu tập được binh lính.
Các quý tộc cho rằng cứ tiếp tục giằng co như vậy, quốc vương sẽ cúi đầu sớm hơn bọn họ.
“Cậu ta quá ngông cuồng.”
Một quý tộc già của Liên minh Bí mật đánh giá như vậy.
“Cậu ta sẽ đầu hàng thôi.”
Song, sự nhượng bộ của quốc vương mà ông ta dự đoán vẫn chưa xuất hiện, nhưng lòng phẫn nộ của dân chúng đã bùng nổ.
Lửa giận đầu tiên trút ra ở các quán rượu và nơi công cộng.
Thứ tư, tuần đầu tiên của tháng sáu, quận Yorin.
Quận trưởng chỉ huy một nhóm binh lính đá văng một quán rượu tên là “Hôi Tước”, kéo một người đàn ông trung niên đang ba hoa khác lác với đồng bọn, nhét vào trong lồng giam.
“Ta không phạm tội!”
Thợ rèn Martin hoang mang hét lên.
“Thật đáng tiếc, thưa ông, ông đã bị buộc tội vi phạm đạo đức, bôi nhọ lãnh chúa của ông một cách độc ác, mong muốn thông đồng với cộng sự của ông đã tạo thành mối đe dọa cho an toàn cá nhân của lãnh chúa.” Quận trưởng nói, ông ta nhắc nhở thợ rèn: “Ba ngày trước, ông đã phạm tội khủng khiếp này ở đây.”
“Đó chỉ là một trò đùa thôi!” Đôi mắt của Martin kinh ngạc mở to.
Ba ngày trước, sau khi thợ rèn Martin uống một ngụm lớn trong quán rượu thì đập bàn bắt đầu lớn tiếng oán giận: “Khi cục trưởng cục Thẩm Phán đến, nam tước Salfo đã vội gia nhập phe cánh Pritani, đúng là một kẻ hèn nhát kém cỏi hơn cả phụ nữ, bây giờ Hereford vẫn đang trong tình trạng bị chiếm đóng, nam tước phải chịu trách nhiệm… Sau trận chiến Puton, bất kỳ quý tộc đáng kính nào cũng nên ngay lập tức cầm kiếm và chiến đấu thảo phạt kẻ thù xâm lược Legrand, thay vì chống lại và ngăn cản quốc vương của họ thành lập một đội quân bảo vệ con dân của mình.”
Lý do khiến ông tức giận như vậy là vì tiệm sắt của ông đã bị lính đánh thuê Ballinle cuỗm sạch trước đó. Mà lãnh chúa của họ lại tổ chức một bữa tiệc cho thủ lĩnh lính đánh thuê ở trong thành.
“Đưa cho ta một cái xẻng để ta dùng nó đập vỡ đầu của nam tước!”
Sau cơn say thợ rèn đã thốt ra một lời táo bạo như vậy, hơn nữa còn được mọi người cùng lặp lại trong quán rượu.
“Tòa án của lãnh chúa đã tuyên án tội lỗi của ông.”
Quận trưởng lạnh lùng nói.
Ông bị nhét vào một cái lồng gỗ bị mấy con ngựa kéo, ầm ầm chạy trên đường đi. Mỗi lần chiếc lồng bị xóc nảy, đầu Martin sẽ va đập một lần. Đến khi kéo tới ngã tư đường thường dùng để thẩm phán thì cả người ông đã chằng chịt vết thương.
Nam tước Salfo đi theo sau xe tù, gã vung tay lên, thợ rèn đã bị kéo ra khỏi lồng.
Đám đông xúm lại, ai nấy cũng xì xào bàn tán, nhiều người lộ ra vẻ không đành lòng.
Dây thòng lọng quấn quanh cổ thợ rèn.
Con trai thợ rèn thấy ông sắp bị treo lên cắt đứt cột sống bèn đẩy đám đông rồi lao ra ngoài. Thiếu niên vạm vỡ cầm rìu vọt tới giá hành quyết, vừa chửi rửa nam tước độc ác tàn nhẫn, vừa ráng hết sức cắt dây treo.
“Chặt nó luôn cho ta!” Nụ cười tự mãn của nam tước Salfo biến mất, ông ta đứng phắt dậy, run rẩy chỉ ngón tay vào đứa con trai thợ rèn đang tức giận mắng mình: “Ta muốn thấy đầu nó treo dưới biển chỉ đường!”
Kỵ sĩ sau lưng nam tước đặt tay lên chuôi kiếm, cũng không có lập tức tiến lên: “Thưa ngài, ta nghĩ ngài có thể tịch thu tiệm sắt của bọn họ, việc này còn tệ hơn là giết quách bọn họ, bọn họ không xứng chết thống khoái như vậy.”
“Bây đang chống lại mệnh lệnh của ta?” Nam tước quay đầu lại, mày nhíu lại với nhau.
Người thợ rèn đã được con trai mình thả ra khỏi thòng lọng, binh lính chịu trách nhiệm kéo dây thừng vẫy kiếm mấy lần một cách tượng trưng trước khi lui sang một bên.
“Bắt tụi nó, với hai tên kia.” Nam tước lại chỉ vào binh lính không ngăn cản con trai của thợ rèn: “Đừng quên ngươi trung thành với ai.”
“Cút mẹ mày đi đồ con lợn.” ‘Bang’ một tiếng kỵ sĩ đã rút kiếm ra, hắn đá lăn tên nam tước, gân xanh trên trán nổi cả lên: “Ta hết chịu nổi cái tên ngu đần như ông rồi!”
“Bây đang làm cái gì?” Nam tước vừa sợ vừa giận: “Chẳng lẽ bây định làm trái lời thề kỵ sĩ? Bây muốn làm điều đó với chủ nhân của bây? Thượng Đế sẽ khiến bây phải xuống địa ngục!”
“Thà xuống địa ngục còn hơn đi vào Thần quốc với một tên phản bội như ông!”
Kỵ sĩ nhổ một ngụm nước bọt vào mặt gã rồi giẫm lên bụng gã mấy cái.
“Ta là kỵ sĩ của Legrand, ta biết ta phải làm gì, ta chán ngấy lũ lợn mấy ông rồi!”
Hắn giơ cao thanh kiếm trong tay, quay đầu nhìn mọi người xung quanh: “Các vị! Ta là kỵ sĩ của Legrand, không phải kỵ sĩ của kẻ phản bội! Các vị định quỳ xuống giày cho thằng đê tiện này à?”
“Không! Không! Không!”
Đám đông hét lên.
“Ta là kỵ sĩ của Legrand, không phải kỵ sĩ của quân nước! Ta thề trung thành với bệ hạ chứ không phải thề trung thành với một thằng ngu! Xéo đi!” Kỵ sĩ đá nam tước ra ngoài: “Kẻ phản bội không xứng ở lại quận Yorin.”
“Biến đi! Đồ phản bội! Biến khỏi đây ngay!”
Thợ rèn giật lấy chiếc rìu từ con trai mình rồi vung mạnh.
Lòng căm phẫn của đám đông dần tăng lên.
Quận trưởng, nam tước và một số người có địa vị khác ôm đầu bỏ chạy bị đám đông phẫn nộ rượt theo cả một con phố dài.
Thậm chí họ còn xông vào tòa án lãnh địa, đốt sạch sẽ bằng một mồi lửa.
Chuyện tương tự xảy ra ở khắp Legrand.
Có quý tộc đầu tiên không thể cầm cự nổi nữa.
Sau khi bị hàng trăm nông dân tức giận xông vào trang viên và đốt nhà, suýt nữa anh ta đã tè ra quần chạy đến cung điện, khóc lóc thảm thiết thú nhận nhận lỗi lầm và bày tỏ lòng trung thành với quốc vương.
Người thứ hai, người thứ ba. Liên minh Bí mật giữa quý tộc nhanh chóng tan rã.
…
Khi tổng quản nội vụ chuyển lời thỉnh cầu yết kiến đầu hàng của các quý tộc, quốc vương đang mở bức thư từ Bộ phận Nghiên cứu bệnh lý đầu tiên của Legrand.
Bộ trưởng Bộ nghiên cứu Bệnh học, dược sĩ Duna đã viết một đống thư cho quốc vương.
—— chuyện đáng nhắc tới là hắc long bị kỵ sĩ giả kim giết ngày hôm đó chừng như ngay lập tức được gửi đến bệnh viện tâm phần để nghiên cứu.
Hiện tại, hình như hắc long oai phong lẫm liệt đó được bảo quản rất tốt. Từng chiếc vảy rồng, từng miếng thịt, từng khúc xương đều được mã hóa và dán nhãn.
Đúng thế, nó bị mổ xẻ vô cùng tỉ mỉ kỹ lưỡng.
Các phù thủy ở trong bệnh viện tâm thần một thời gian đã bị các đồng nghiệp điên của họ đá vào đại dương thần kinh, mà có vẻ còn bơi rất giỏi. Nhờ sự giúp đỡ của các phù thủy, họ đã phác thảo ra sơ đồ cấu trúc cơ thể rồng cực kỳ chi tiết với tốc độ đáng kinh ngạc, rồi tặng nó cho quốc vương như một món quà.
Hình như người bình thường sẽ không lấy sơ đồ cấu trúc cơ thể làm món quà, hiến tặng cho bệ hạ của mình.
Nhưng, quốc vương có thể khiến cho một đám người điên trung thành với mình, hình như cũng không thể được coi là người bình thường.
Cậu vui vẻ chấp nhận món quà này, nhân tiện từ chối yêu cầu nghiên cứu kỵ sĩ giả kim của các bác sĩ.
Một điều nữa, cục quân sự công nghiệp nặng của Địa Ngục, sau một thời gian, cuối cùng cũng nghe được câu chuyện “Kỵ sĩ diệt rồng”. Một nhóm các nhà thiết kế quân sự lần lượt viết thư cho quốc vương, nhất quyết yêu cầu để họ cũng được nghiên cứu vảy rồng và vuốt rồng.
Các nhà khoa học tích cực và siêng năng như vậy là điều tốt, nhưng rồng chỉ có một con.
Quốc vương suy nghĩ một lúc rồi viết thư trả lời cho hai bên.
Cậu để cho nhà thiết kế quân sự cùng bác sĩ và phù thủy hợp tác, nghiên cứu nguyên lí rồng phun lửa. Xem thử có thể bắt chước và chế tạo vũ khí mới hay không.