Đế Vô Thích dưới đáy lòng nhẹ a một tiếng, phía trước không phải lá gan rất to sao? Như thế nào nửa tháng không thấy, lá gan đã biến thành mèo nhát rồi.
Hắn nào biết đâu rằng, Vân Hề đột nhiên biểu hiện gương mặt ngu ngốc là bởi vì lại lần nữa nhìn thấy nam thần bị khẩn trương.
Biểu tình của tiểu cô nương nhìn căng chặt, còn nhút nhát sợ sệt mà chơi ngón tay, nhưng trong đầu đã bắt đầu phun *cầu vồng thí.
*cầu vồng thí: nịnh bợ, những câu khen làm người nở mũi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【 quả nhiên, yêu thích hôm nay không là gì so với yêu thích ngày mai!】
【 trừ bỏ hít thở không thông ta không có thuốc để trị! 】
【 giá trị nhan sắc chỉ có trên trời, dưới đắt lại không ai sánh bằng! 】
****
“Sao cách xa như vậy, phía trước có đồ vật sẽ cắn ngươi?”
“A…”
Đầu nhỏ hạt dưa thông minh của Vân Hề, một khi dừng trước mặt nam thần của mình thì như bị thiểu năng trí tuệ, ngớ ngẩn trả lời: “Không có, không có …”
Nói xong, trực tiếp dỗi chạy tới trước mặt nam thần.
Mà lúc này, Đế Vô Thích cũng vừa lúc đứng dậy, hai người mặt đối mặt, cách đến có chút gần, gần đến mức Vân Hề có thể nhìn thấy lông mi của Đế Vô Thích.
A a a a… Chàng ấy là yêu tinh lông mi tnh sao?!
Lần gặp mặt trước, tầm mắt Đế Vô Thích dừng lại trên người nàng tổng cộng chưa đến vài giây, cũng không có cẩn thận tìm tòi nghiên cứu diện mạ của nàng.
Nhưng hiện tại, cách đến quá gần, gương mặt nhỏ như bàn tay hiện ra ở trước mắt hắn, dù hắn muốn bỏ qua cũng đều khó.
Ngũ quan gương mặt của tiểu cô nương xinh đẹp mượt mà, làn da trắng nõn, cánh môi như phấn hồng, ướt át căng mọng, mắt hạnh xinh đẹp chưa đựng đầy mảnh vụn ánh sáng, sạch sẽ như hạt lưu li, mặt mày đều mang theo chút thanh thuần cùng mềm mại.
Lúc nàng nhìn hắn, cặp mắt kia đặc biệt sáng ngời, khóe miệng cong lên, trong mắt là vui mừng áp chế không được. Chính là vui mừng nháy mắt biến mất, toàn bộ con ngươi cũng đột nhiên tối sầm xuống, nhăn mày.
“Có phải trong khoảng thời gian này ngươi chưa từng ngủ ngon giấc hay không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề cách đến gần, chú ý tới đáy mắt hắn thâm đen, bởi vì quá mức nghiêm trọng, mà nhìn vào là nhìn ra được.
A, nàng nhớ ra rồi, bởi vì chàng ấy là Ma Quân chuyển thế, cho nên từ lúc sinh ra các phương diện thiên phú đều rất mạnh, nhưng đồng thời trên người cũng mang theo cấm chế của Ma tộc, vũ lực và tu vi của chàng ấy càng mạnh, cấm chế Ma tộc trên người phản phệ càng lợi hại.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là, nửa đêm phát tác chứng đau đầu như búa bổ, ngủ không được.
Cho nên, đáy mắt mới thâm đen nghiêm trọng như vậy.
Đế Vô Thích thân ở hoàng tộc, từ trước đến nay thân tình đạm bạc, hơn nữa tính tình lạnh lẽo, ở trên địa vị cao, người biết được hắn có loại bệnh này cũng không có mấy người. Cho nên, căn bản là không có người sẽ dùng cách nói quan tâm như vậy hỏi hắn có ngủ ngon hay không.
Hắn cũng không để bụng người khác thấy bản thân mình thế nào.
Nhưng tiểu cô nương trước mắt, đang run rẩy lông mi như cánh bướm, một đôi mắt đẹp rõ ràng lộ ra lo lắng.
Dựa vào thân cao, cơ thể hai người dựa vào nhau quá mức thân cận, khiến hắn cảm giác được một cảm xúc xa lạ, đáy lòng nổi lên mềm mại, làm hắn bực bội mà giơ tay đẩy người.
“Tránh ra.”
Ai ngờ tiểu cô nương yếu ớt như vậy, lảo đảo trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.
Vân Hề cũng không phải tính tình yếu đuối mong manh gì, lúc đóng phim thời điểm cũng ăn qua không ít khổ. Nhưng lúc này bị nam thần đẩy mông hôn mặt đất, biểu tình trên mặt đầu tiên là ngẩn ngơ, theo sau hốc mắt hơi hơi đỏ lên, cũng quá mất mặt nha!
Những phi tử trong hậu cung tranh sủng vơi nhau, Đế Vô Thích không phải chưa thấy qua loại nữ nhân một khóc hai làm ồn ba thắt cổ, miệng vết thương trên đầu ngón tay nhỏ như vết kim đã có thể khóc đến chết đi sống lại, giống như rớt nửa cái mạng.
Dù họ có khóc đến thảm, hắn cũng sẽ không mềm lòng.
Không ngờ tiểu cô nương trước mắt này, cũng giống như vậy.
Hắn ghét nhất chính là nữ nhân khóc sướt mướt, đang chuẩn bị giơ tay làm nàng cút đi, thì nhìn thấy tiểu cô nương xoa xoa khóe mắt đõ au, chính mình ngoan ngoãn bò lên, nhẹ nhàng à hít vào một hơi, ngẩng gương mặt nhỏ lê lại nhìn hắn, trên môi còn treo lêný cười: “Ta không có việc gì.”
Vân Hề xác thật không có té ngã đau, bởi vì phía dưới lót đệm da thú mềm mại.
Đế Vô Thích sắp phun từ “Lăn” đầy cứng rắng vô tình ra khóe miệng lại thu ngược trở vào, nhìn nàng như suy tư gì đó, tiểu cô nương này phản ứng có chút ra ngoài dự kiến của hắn, giọng điệu cũng thoáng dịu dàng hơn đôi chút.
“Tịch Thiện, mang nàng đi thiên điện.”
Hết chương 8