Vân Hề biết tính tình kháng cự người ngàn dặm của hắn. Cho nên, không hề tiếp tục truy vấn chuyện hắn có ngủ ngon hay không!
Nhưng nàng tới là có mục đích, nàng muốn có được bàn tay vàng của nữ chủ, lấy thân phận lúc này của nàng, không thể trực tiếp hiên ngang đi vào quốc khố lấy miếng ngọc Long Tuyền ra tới. Cho nên, nàng cần thiết đạt được càng nhiều lần thị tẩm thì mới có càng nhiều cơ hội đoạt miếng ngọc kia.
“Từ từ, thần thiếp còn có chuyện muốn nói, có thể cho thần thiếp nói xong được không?”
“Nói.” Đế Vô Thích hiếm khi hiếu kỳ, muốn biết nàng muốn làm gì, bởi vì hắn phát hiện, một người có thể xem hiểu lòng người như hắn, lại xem không hiểu trong lòng tiểu nha đầu này nghĩ gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chính là về chuyện thị tẩm đó, ngài không cảm thấy một tháng hai lần, quá ít sao?”
“Ít?” Đế Vô Thích biết là nàng miệng mồm nhanh nhạy, nhưng lại không ngờ lá gan lại lớn như vậy, ngay trước mặt hắn mà cái gì cũng đều dám nói.
“Đúng vậy! Ngài nghĩ đi, thần thiếp thân là đệ nhất đại mỹ nhân của ba nước, sao ngài có thể một tháng chỉ sủng hạnh thần thiếp có hai lần? Ngài cũng quá thanh tâm quả dục đi, nói như vậy, chuyện giả thị tẩm có khả năng sẽ bị người khác hoài nghi nha!”
Tịch Thiện kiềm chế biểu tình khó khăn, gương mặt có chút dữ tợn, Vân mỹ nhân cũng thật dám nói!
Vị kia đâu chỉ là thanh tâm quả dục bình thường, căn bản chính là chán ghét nữ nhân đến gần, nếu không phải sợ người nào đó lấy chuyện này gây chuyện, gặp mặt còn ngại chứ đừng nói là một tháng hai lần.
Tịch Thiện cảm thấy, lấy thủ đoạn trước kia của vị kia, Vân mỹ nhân này phỏng chừng là xuất hiện một lần cuối cùng tại Huyền Long Điện này rồi.
Vân Hề không phải lá gan to, mà là biết, hắn tuyệt đối không phải bạo quân giết người không chớp mắt.
“Vậy ngươi cảm thấy vài lần thì thích hợp?” Đế Vô Thích liếc mắt quan sát biều tình của nàng, nữ nhân là loài phiền toái, nhưng vị trước mặt này lại luôn có biện pháp làm hắn nghe theo quỷ kế của nàng.
Vân Hề nghiêm túc nói: “Cũng không thể quá nhiều lần, như vậy người khác sẽ nói ngài tham luyến sắc đẹp, như vậy cũng không tốt. Cho nên… Hay là một tháng mười lần, ngài xem thế nào?”
Nàng không chỉ muốn bảo vệ tính mạng của hắn, mà còn muốn bảo vệ thanh danh của hắn.
“Mười lần…”
Đế Vô Thích đầu lưỡi để ở hàm dưới, thủ đoạn tranh sủng của tiểu cô nương này thật là độc đáo, làm hắn mở rộng tầm mắt. Chỉ là không nên tính kế đến trên đầu hắn: “Muốn cái gì ngươi có thể nói thẳng, trẫm không có công phu chơi trò chơi với ngươi, ban thưởng? Hay là vị trí Lương phi?”
Vân Hề ngơ ngác mà a một tiếng, lập tức ý thức được hắn có thể là hiểu lầm mục đích của mình không chính đáng.
Nhưng nàng xác thật cũng là có mục đích.
Chỉ là, mặc kệ mục đích của nàng là gì, nàng đều chưa từng muốn tính kế thương tổn hắn. Nếu là người khác hiểu lầm chính mình, Vân Hề cũng không khó chịu như vậy, nhưng cố tình là hắn… Khiến nàng cảm thấy có chút ủy khuất, âm thanh đều có chút nghẹn ngào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần thiếp không cần vị trí Lương phi.” Nàng vốn là không để bụng phân vị gì gì đó, nhưng là ban thưởng… Nàng cần thiết phải đoạt được…
Đế Vô Thích đôi mắt hơi hơi nhíu lại, giống sư tử hung dữ mở to mắt nhìn con mồi, mang theo vài phần nguy hiểm: “Trẫm nhưng thật ra coi thường dã tâm của ngươi, không cần vị trí Lương phi, là muốn vị trí càng cao?”
Vân Hề lắc đầu, giọng nói đều có chút không xong: “Thần thiếp không cần phân vị, hiện tại như vậy đã khá tốt.”
Đế Vô Thích ngón tay thon dài chống cằm, nhàn nhạt mà nhìn nàng, hừ lạnh, cười khinh bỉ.
“Thủ đoạn của ngươi không mới mẻ gì cho lắm, phía trước đã có người chơi qua, giả vờ không để bụng quyền thế phú quý, bộ dáng thanh cao trong sáng, lại cất giấu tâm tư càng sâu, so với những cái đó trực tiếp muốn đồ vật trước mặt trẫm, loại người như ngươi càng làm cho trẫm thấy ghê tởm.”
Giơ tay nắm cằm của nàng, nâng nâng lên trên, đáy mắt lạnh lẽo: “Như thế nào? Ngươi cảm thấy gương mặt này của ngươi đã đủ đẹp, đẹp đến có thể làm trẫm động lòng, trở thành không giống người thường tồn tại trong lòng trẫm? Rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin?”
Hết chương 9