Kỷ Tịch vừa thở hổn hển vừa chào: “Anh Cố, hôm nay anh tan làm sớm vậy.”
Bàn tay đang đẩy cửa của Cố Tử An ngừng lại, hắn nhìn mắt cậu sáng lấp lánh đằng sau những ngọn tóc ướt nước.
Cậu hơi cong mắt, trên xương quai xanh có một nốt ruồi son.
Hắn lại tiếp tục nhìn xuống khuôn ngực trắng nõn đang phập phồng kia, cơ bụng ẩn hiện lấp lánh ánh nước.
Hầu kết hắn lăn lộn hai cái, lập tức dời mắt qua loa đáp: “Ừm.”
Kỷ Tịch nhìn mắt hắn không rõ đang nghĩ gì, vội vàng mặc áo vào, mồ hôi vẫn cứ dính nhớp trên người cực kì không thoải mái.
Cố Tử An đổi giày xong đi vào phòng khách, nhìn trên sô pha gối ôm lung tung lộn xộn, trên bàn trà vẫn còn quả táo gặm dở cùng vỏ trái lựu lăn lóc, kịch bản và di động thì nằm yên trên thảm lông.
Hắn nhíu mày, nhiều năm rồi không có ai dám làm càn ngay tại nơi ở của hắn như thế.
Cậu nhóc này cũng quá tự nhiên, không xem mình là người ngoài luôn, khiến trong lòng hắn chợt có chút khó chịu.
“Anh Cố vất vả rồi.” – Kỷ Tịch mỉm cười đi đến tiếp nhận túi xách trong tay hắn: “Anh ăn cơm chưa? Em có hầm canh rồi.”
Nói xong cậu lại ở chửi thầm trong lòng, bạn trai này sao nhìn chẳng có chút hương vị tình yêu gì hết, một chút không khí ái muội càng không có, nếu ngay cả mình cũng không nhiệt tình chủ động thì nửa năm này trôi qua quá khó khăn rồi.
Khi cầm lấy túi xách trong tay Cố Tử An, ngón tay thon dài của cậu vô ý cọ qua mu bàn tay hắn.
Cố Tử An đem túi đưa cho cậu, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trả lời: “Chưa ăn, cậu hầm canh gì?”
Kỷ Tịch vốn dĩ cho rằng Cố Tử An vẫn sẽ lạnh băng qua loa đáp “ừ” hoặc đại loại thế, thấy hắn hỏi như vậy, cậu lập tức vui vẻ hớn hở khoe: “Canh vịt măng khô, bổ dưỡng lắm nhé.
Trời vào thu rồi, vừa nãy em thấy tay anh rất lạnh, lát nữa anh nhớ ăn nhiều một chút.”
Nói xong cậu hếch mũi về phía phòng bếp hít một hơi thật sâu, lại nhìn Cố Tử An hỏi: “Anh có ngửi thấy mùi thơm không?”
Cố Tử An nhìn chằm chằm cái mũi nhỏ nhỏ trắng nõn trên mặt cậu, cũng không biết đang trả lời về vịt hay cái gì: “Ừ, thơm.”
Kỷ Tịch giống như được cổ vũ, đem túi đặt trên sô pha: “Cố tổng, anh ngồi đây nghỉ ngơi một chút trước đi, em xuống xào lại hai món rau là có thể ăn cơm được rồi.”
Cố Tử An nhìn sau lưng cậu ướt đẫm, mất tự nhiên gọi: “Cậu đi thay đồ trước đi, người toàn mùi mồ hôi, ngửi thôi đã hết muốn ăn.”
Kỷ Tịch vén vạt áo thun lên, cúi đầu ngửi ngửi: “Có sao? Mùi nặng dữ vậy hả?” – Người này cũng quá khó hầu hạ, nấu cơm cho hắn rồi bây giờ còn phải dâng hương tắm gội.
Cố Tử An thấy cậu lại một lần nữa để lộ ra vòng eo cơ bụng thon chắc, quyết định tìm thời gian uốn nắn dạy dỗ lại.
Ở nhà tùy tiện cởi quần vén áo không sao, nhưng bên ngoài thì tuyệt đối không thể.
Kỷ Tịch về phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ, quả nhiên cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cậu nhỏ giọng ngân nga một bài hát, chuẩn bị xào ngó sen và đậu cô-ve cùng nấm hương.
Trong phòng khách, Cố Tử An ngày thường rất đúng giờ sẽ xem tin tức kinh tế tài chính trên TV, hôm nay tâm tư hắn lại không thể nào đặt trên mớ tin tức đó được.
Hắn trộm nhìn bóng dáng cậu nhóc trong phòng bếp, cảm giác trong nhà dường như có sinh khí hơn trước rất nhiều.
Tâm tình Cố Tư An không hiểu sao lại sung sướng, đem cái bãi gối ôm bừa bộn trên sô pha dọn dẹp gọn gàng, xé miếng giấy ăn gom vỏ trái cây trên bàn bỏ vào thùng rác, lại đứng lên nhặt kịch bản và di động dưới thảm lên đặt ngay ngắn trên bàn.
Nghe trong phòng bếp lan tỏa mùi thơm của thức ăn, bấy giờ hắn mới thấy thật đói bụng.
Tin tức cũng không xem nữa, Cố Tử An dạo bước tới cửa phòng bếp, nhìn Kỷ Tịch xắt rau rồi xào rau.
Kỷ Tịch nhanh chóng phát hiện hắn đang đứng xem: “Anh Cố, anh đói hả? Để em làm nhanh chút, tí là xong ngay ấy mà.”
Cậu múc ngó sen xào cùng đậu cô-ve từ trong nồi ra, lại nhanh chóng đi qua lật trứng trên chảo.
Cảm giác sau lưng còn có một Cố Tử An đứng sừng sững như núi, cậu không với lấy xẻng mà trực tiếp dùng đũa lật trứng.
Lúc này do không cẩn thận tay cậu đụng vào nồi nước sôi bên cạnh, cậu giật tay lại rên lên một tiếng, đem ngón tay bị bỏng cầm lấy vành tai để hạ nhiệt độ.
Cố Tử An phản ứng rất nhanh bắt lấy lọ gia vị sắp rơi xuống đất, túm bàn tay bị phỏng của Kỷ Tịch kéo qua.
Cảm giác được ngón tay mềm mại mịn màng, Cố Tử An không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve một chút, hơi ấn xuống nơi đỏ ửng vì phỏng trên đầu ngón tay, tặng thêm cho cậu một câu: “Ngu ngốc.”
Kỷ Tịch nhìn hắn nắm tay mình nhẹ nhàng xoa nửa ngày, lo lắng trứng chiên quá lâu sẽ cháy mất, cậu muốn rút tay lại: “Em không có bị đau, trứng chín rồi, anh ra ngoài trước đi, do anh cứ đứng đây nên em mới khẩn trương đó.”
Cố Tử An thuận thế buông tay cậu ra, đem mấy món Kỷ Tịch đã làm xong ra ngoài bàn ăn, thấy món trứng được Kỷ Tịch cho vào dĩa, hắn duỗi tay đoạt lấy, dùng giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: “Cậu cầm chén đũa đi.”
Hai người mặt đối mặt ngồi trước bàn, Kỷ Tịch mèo khen mèo dài đuôi nói: “Cố tổng, em cho anh thử món canh này trước, đây là sở trường của em đó, chắc chắn anh sẽ thích cho xem.”
Cố Tử An nhìn chén canh nhỏ cùng chân vịt trước mặt, cũng không có mùi tanh nồng như hắn tưởng tượng, ngược lại là hương vị thanh ngọt của măng khô, hắn múc một muỗng đưa lên miệng nếm thử.
Hai mắt Kỷ Tịch sáng lên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, xem hắn ưu nhã uống một muỗng canh nhỏ, cậu vội hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Nguyên liệu được nhập khẩu tươi ngon, hương vị thanh ngọt ít dầu mỡ, Cố Tử An dùng đầu lưỡi cảm nhận dư vị, cuối cùng phun ra một câu: “Cũng bình thường.”
“Ò.” – Kỷ Tịch đã quen với vẻ lạnh nhạt này của hắn nên cũng không để bụng.
Cậu tự múc cho mình một chén canh, nếm thử một ngụm rồi nhận xét: “Em thấy cũng ngon đó chứ, hay là món này không hợp khẩu vị của anh? Vậy anh thích ăn gì, lần sau em dựa vào khẩu vị của anh mà làm nha.”
Cố Tử An tiếp tục cúi đầu ăn canh: “Sao cũng được.”
Kỷ Tịch đã hoàn toàn không biết giận.
Hắn ta là ai, nếu không phải vì một tháng một trăm vạn tiền lương, ai muốn hầu hạ người như hắn chứ.
Đúng rồi, Cố Tử An ngày đó không phải đã nói xem xét tình huống mà có thêm tiền thưởng sao?
“Anh Cố.” – Kỷ Tịch nhìn Cố Tử An gắp miếng trứng chiên bỏ vào miệng, cậu vội rèn sắt khi còn nóng: “Xung quanh khu này toàn là người có tiền, siêu thị phía bên kia tất cả đều là đồ nhập khẩu, hôm nay mua nguyên liệu nấu ăn em tốn tận ba nghìn đó.”
Thấy Cố Tử An nhìn mình, cậu vươn ra ngón tay bị bỏng đang sưng đau, đáng thương vô cùng nói: “Anh xem, đầu bếp còn bị tai nạn lao động đây này.”
Cố Tử An vừa rồi kịp thời giúp cậu xoa nhẹ ngón tay, chỗ bỏng rất may không bị phồng rộp nhưng đầu ngón tay trắng nõn giờ đã đỏ bừng bừng.
Nhìn qua rồi quả thật thấy rất đáng thương, hắn liền hiểu ý tứ của Kỷ Tịch: “Tiền thuê nhà và tất cả chi tiêu đều miễn cho cậu, phí mua nguyên liệu nấu ăn tôi chi tiền, còn cậu một ngày ít nhất nấu cơm hai lần cho tôi là được.”
Kỷ Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chốt luôn.”
Chiều nay cậu ăn không ít trái cây đồ và đồ ăn vặt nên bây giờ không đói lắm, mới ăn vài muỗng đã no rồi.
Vừa buông đũa mới nhớ tới việc sáng nay liền báo với Cố Tử An: “Anh Cố, sáng nay em đã đến công ty.”
Cố Tử An gắp miếng trứng cuốn lấy đậu cô-ve lên, cắn từng miếng nhỏ, hòan toàn không để ý đến cậu.
Kỷ Tịch đánh bạo hỏi: “Đoàn phim 《 Song Sinh 》 buổi sáng liên hệ đến công ty bọn em, nói em ngày mai đi thử vai nam chính, cái này là anh giúp em giới thiệu sao?”
Cố Tử An mạnh miệng: “Không phải.”
Kỷ Tịch lại tỏ ra vẻ thất vọng: “Ò, em vốn dĩ tưởng anh tiến cử em chứ, còn nghĩ không thể để anh mất mặt nên chỉ phải cố gắng thật tốt tranh thủ lấy vai diễn về tay.
Nếu không phải anh giới thiệu thì thôi vậy, đợi lát nữa em gọi cho người đại diện đem cơ hội này đẩy cho người khác đi.”
“Anh xem, hiện tại với vị trí của em bây giờ, làm gì có thể được nhà chế tác phim điện ảnh lớn như vậy nhìn trúng chứ, chắc chắn là một ông lớn nào đó thấy em lớn lên khá đẹp, muốn bao dưỡng em mới ném đá dò đường giới thiệu cho em tài nguyên tốt như thế.
Nếu em đã đồng ý làm bạn trai của anh, không cần biết thật hay giả, nửa năm này em chắc chắn sẽ tuyệt đối trung thành với anh, sẽ không cho bất cứ ai mang ý đồ có cơ hội tiếp cận em đâu, nếu có cũng là sau nửa năm này.
Di động em đâu, bây giờ em liền……”
Cố Tử An đang thong thả ung dung mà gặm chân vịt, thấy cậu càng nói càng không đâu ra đâu, hắn ưu nhã lau miệng, liếc nhìn cậu một cái mới nói: “Là tôi đề cử, cậu ngậm miệng lại đi.”
-Hết chương -
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tử An: Nắm được dạ dày của tôi, không có nghĩa là giữ được trái tim tôi.
Kỷ tịch: Được! Kỳ hạn nửa năm còn bao nhiêu ngày?
Cố Tử An: Còn ba ngày linh trăm triệu tiếng đồng hồ.
Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì cho ta phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng ]:
Tô khăn mạn bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đã tiếp tục theo dõi, ta sẽ luôn nỗ lực!.