Kỷ Tịch nén cười, ngọt ngào trả lời hắn: “Cảm ơn anh Cố nha.”
Hàng lông mày của Cố Tử An nhướn lên môt chút, bị cái từ “anh” này làm cho cả người tâm tình trở nên thoải mái, trên mặt thì trước sau như một lãnh đạm: “Nhưng không có ai cảm thấy cậu có khả năng nhận được vai diễn này.”
Kỷ Tịch mặc kệ người khác nghĩ thế nào: “Vậy còn anh, anh Cố thấy em có thể không?”
“Tôi sẽ chờ kết quả.” – Cố Tử An đem đồ ăn quét sạch không còn sót lại chút gì.
Cũng đã lâu rồi hắn không ăn thoải mái như vậy, sờ sờ cái bụng hơi trướng, hắn muốn lên lầu chuẩn bị đi bộ hai giờ trong phòng thể hình, Cố Tử An đứng dậy chỉ đạo: “Cậu rửa chén đi.”
“Anh Cố, tay em đang bị thương mà, không rửa chén được đâu.” – Kỷ Tịch bước nhanh đến, đem ngón tay đỏ bừng giơ lên trước mặt Cố Tử An: “Anh xem này, sáng mai em còn buổi thử vai nữa, em muốn dưỡng thương, nghỉ ngơi sớm một chút, có được không?”
Sợi tóc mềm mại của cậu dưới ánh đèn như được nhuộm thêm màu nâu nhẹ, làn da mịn màng trắng nõn, đôi mắt thanh triệt sâu thẳm luôn phủ một lớp hơi nước mênh mông, đôi môi nhạt màu như đóa tường vi, thời khắc nhìn chăm chú vào ai đó đôi môi ấy luôn ẩn hiện nét cười ngọt ngào, như muốn nuốt luôn ánh nhìn người đối diện vào bụng.
Cố Tử An ở trong ánh mắt của cậu phát hiện ra một tia giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất, không chừng hai ngày qua hắn quá chiều theo ý cậu, đứa nhóc này được đà muốn leo lên đầu hắn ngồi, một thời gian sau cứ như vậy quả thực không ổn.
Hắn liếc mắt nói: “Được, vậy chờ ngày mai cậu thử vai xong về thì rửa.”
“Hả?” – Trên mặt Kỷ Tịch tràn đầy thất vọng không hề giấu diếm, đem ngón tay còn đang hơi đau nhức đưa lên miệng mút mút, rũ mắt thấp giọng nói, “Không phải bây giờ anh đang là bạn trai em sao? Nhưng em cảm giác em còn không bằng bảo mẫu với người làm nhà anh nữa.
Bởi vì do em không có tiền không nổi tiếng sao? Khi còn nhỏ mẹ em mất sớm, ba em cùng mẹ kế cũng đối xử với em như vậy.
Mẹ kế sinh em trai mỗi ngày đều được ăn ngon uống tốt, còn em nấu cơm rửa chén cũng bị lôi ra đánh rồi chửi rủa.
Sau này bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà không nói, còn bị bà ta bán cho Cố Cảnh Diệu như vật giải trí.
Em lớn đến tuổi này chưa từng sống qua một ngày thoải mái, mỗi ngày nếu không phải nghĩ cách ứng phó người trong nhà thì cũng nghĩ cách kiếm ăn qua bữa.”
Giọng cậu càng ngày càng thấp, đôi mắt đỏ bừng như muốn rơi lệ, lại cắn môi nỗ lực nhịn xuống.
Cố Tử An đã xem qua lý lịch của Kỷ Tịch, biết những lời cậu nói đều là sự thật.
Chính những lời này làm hắn đột nhiên nhớ tới bản thân mình đời trước ở Cố gia cũng trải qua ngày tháng chua xót như vậy.
Nhìn người trước mắt này đầu nhỏ tóc tai xù xù, lông mi bị nước mắt đọng lại ươn ướt, Cố Tử An bỗng dưng thấy mềm lòng.
Đã rất nhiều năm hắn không biết tư vị mềm lòng là gì, bây giờ lại thỏa hiệp: “Vậy để chú Lý rửa đi.”
“Cảm ơn anh Cố.” – Kỷ Tịch ở trong lòng thầm “Yeah” một tiếng, tuy rằng cậu thích nấu cơm đấy, nhưng trong đời lại ghét nhất là rửa chén có biết không.
Xem ra diễn xuất của mình cũng không tệ lắm, đối với băng sơn đại ma đầu mà cũng có thể trị được đâu ra đấy, buổi thử vai ngày mai cậu lại có thể nắm chắc thêm phần thắng rồi.
“Cậu lại đây, chúng ta lập ước pháp tam chương().” – Cố Tử An dẫn đầu ngồi xuống sô pha, hướng đến chỗ đối diện hất hất cằm: “Ngồi đi.”
[ ()ước pháp tam chương: 约法三章: nói về việc lập ra những quy ước đơn giản.
Câu này dựa vào điển tích năm Sở Hòai Vương lệnh chư hầu đánh Tần, khi bắt được Tần vương, các phụ lão nước Tần đã đề ra quy định hình pháp mới thay thế quy định tàn độc hà khắc cũ thời Tần Vương còn trị vì.
Đó là điều luật: giết người thì xử tử, đánh người bị thương và trộm cắp thì xét tội mà trị, còn lại những gì thuộc về hình pháp nước Tần đều bỏ hết.
]
Kỷ Tịch ngồi thẳng người, hai tay ngay ngắn đặt trên đùi, nhìn giống như đứa nhỏ ngoan ngoãn trong nhà trẻ vậy.
Cố Tử An: “Thứ nhất, không thể tùy tiện cởi quần áo, không cần biết là ở nhà hay ở bên ngoài.”
“Vâng.” – Kỷ Tịch gật gật đầu, cái này cũng không có gì quá đáng, sống cùng một nhà, nên tôn trọng thói quen sinh hoạt lẫn nhau mới đúng.
Cố Tử An: “Thứ hai, lần sau nếu có chuyện muốn nói, không được làm nũng với tôi nữa.”
“Hả?” – Kỷ Tịch khẽ nhếch miệng, thoáng tỏ vẻ muốn kháng nghị một chút.
Xem ra khuôn mặt nhỏ của nguyên chủ thực sự thích hợp làm nũng nha, cái vị băng sơn đại cố chủ này phỏng chừng là không có khả năng chống cự nổi, đơn giản ngăn chặn ngay từ đầu luôn.
Cố Tử An hoàn toàn bỏ qua kháng nghị của cậu, tiếp tục nói: Thứ ba, thư phòng của tôi là nơi cậu không được vào.”
Kỷ Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Em ăn của anh ở nhà anh sống với anh, chỉ cần anh không đuổi em đi, tất cả mấy điều này đều có thể.”
Cố Tử An thấy đã đạt mục đích, hắn đứng dậy bước nhanh lên lầu.
Nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, Kỷ Tịch quyết định đi tắm trước, sau đó xem kịch bản một chút rồi ngủ, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai còn phải đánh một trận ác chiến.
Phòng ngừa miệng vết thương dính nước sẽ nhiễm trùng, cậu bọc bàn chân bằng màng bọc thực phẩm thật dày, tắm rửa xong thay quần áo rồi bôi thuốc, lúc này mới thoải mái ngồi trên thảm gần sô pha nghiền ngẫm kịch bản.
Kịch bản 《 Song Sinh 》 này khó nhất chính là một người phân hai vai, trước tiên diễn viên phải nghiền ngẫm nắm thật chuẩn tâm lý từng người của hai nhân vật.
Bắt đầu từ tính cách, cử chỉ tay chân ngôn ngữ cùng hành vi thói quen phải không giống nhau mới làm người xem phân biệt được giữa hai người.
Cậu trước kia tuy rằng có tiếp xúc qua vài vai diễn đa nhân cách, nhưng biểu hiện bệnh trạng cụ thể, nguyên nhân bệnh lý, phương thức chẩn trị cậu vẫn cảm thấy nên tỉ mỉ tra thêm tư liệu nghiên cứu một phen.
Lấy di động tìm kiếm một lúc lâu, Kỷ Tịch cảm thấy hoàn toàn không tiện, cậu định lên lầu mượn Cố Tử An notebook dùng một chút.
Trên lầu có vài căn phòng, cậu cũng không biết phòng của Cố Tử An chính xác ở đâu, nhớ tới vừa rồi hắn dặn dò cẩn thận mình không được phép đến thư phòng, cậu đứng trên hành lang nhẹ giọng gọi: “Anh Cố ơi.”
Không có tiếng đáp lại, cậu đành nâng cao âm lượng: “Anh Cố, Cố tổng, anh ở đâu? Em muốn mượn máy tính của anh dùng một chút.”
Vẫn không có ai trả lời.
Cậu thử đi đến căn phòng gần nhất, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đẩy ra một khe hở nhỏ, thò đầu vào trong nhìn quanh, chỉ thấy Cố Tử An quay người vào trong phô ra tấm lưng trần, bên dưới là chiếc quần đùi thể thao, hắn mang tai nghe đang chạy trên máy chạy bộ.
Kỷ Tịch một bên lén lút xem, một bên trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Quả nhiên đại soái chính là đại soái, chẳng những dung mạo kinh người, dáng người cũng đều đẹp đến líu cả lưỡi.
Đường cong cơ bắp của lưng và eo quá hoàn mỹ, chân dài thẳng tắp lại rắn chắc, ngay cả mông cũng vô cùng mẩy vô cùng đẹp.
Cố Tử An nhìn xuống đồng hồ thấy đã chạy đủ rồi, duỗi tay tắt nhạc, lúc này mơ hồ nghe động tĩnh phía sau, hắn quay lại cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Cố Tử An phát hiện Kỷ Tịch đang dùng bộ dạng chảy nước miếng nhìn mình.
Hắn vốn không thích có người tới gần, mà Kỷ Tịch tên nhóc này đã liên tiếp phá vỡ thói quen của hắn.
Cố Tử An nhíu mày khiển trách: “Tôi không phải đã nói cậu không được lên đây sao?”
Kỷ Tịch thấy hắn khó chịu, đẩy cửa mở ra, vừa đi vào vừa vội giải thích: “Anh Cố, em thật sự không có chạy lung tung, cũng không động vào thứ gì của anh hết.
Em chỉ muốn mượn anh cái máy tính thôi, tìm xong thông tin sẽ trả lại ngay.
Ngày mai em ra ngoài mua cho mình một cái nên về sau sẽ không phiền anh nữa.
Hơn nữa vừa rồi anh rõ ràng nói chỉ không cho em tới thư phòng thôi mà.”
“Im miệng.” – Cố Tử An sợ nhất cậu bày ra bộ mặt đáng thương cùng lời nói cầu khẩn này, hắn đi đến trước mặt Kỷ Tịch: “Tránh ra, tôi đi lấy máy tính cho cậu.”
“Ò.” – Kỷ Tịch nghiêng người dịch ra một bên, không quên nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải do mỗi lần nhìn thấy anh em đều sợ đến mức khẩn trương sao.”
Âm cuối như có như không kéo dài, giọng điệu lại như đang làm nũng.
Cố Tử An không cho cậu nói, cậu càng muốn thử chạm vào giới hạn của hắn xem sao.
Cố Tử An bước qua bên cạnh cậu thì đứng lại, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thâm trầm.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, thậm chí Kỷ Tịch còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của hắn sau khi chạy bộ, hơi thở hỗn loạn của người đàn ông này đặc biệt vô cùng gợi cảm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Tử An, vẻ mặt sùng bái mà cười ngọt ngào: “Anh Cố, trên người anh toàn mùi mồ hôi, chuẩn men luôn!” – Cậu thực sự rất muốn biết, cái người lạnh lùng băng lãnh lại giàu nhất này, cậu rốt cuộc có thể sờ cái đuôi của lão hổ được hay không.
-Hết chương -.