Chương
Phó Đình Viễn thả mình xuống ghế sofa và cầm điện thoại trả lời: “Phải”
Dịch Thận Chi trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Trước kia cậu xa cách cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy lại ở trên cao khiến cậu không thể với tới?”
Mặc dù cuối cùng Dịch Thận Chi đã để một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư vui sướng khi người gặp họa lại đồng tình với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn tức giận vô cùng, nhưng anh phải thừa nhận rằng Dịch Thận Chỉ đang nói sự thật.
Ai có thể ngờ rằng Diệp Văn, người đã kết hôn hàng chục năm và không có con lại là cha ruột của Du Ân, ai ngờ rằng cô gái bị mọi người trong gia đình anh khinh thường lại là con gái Diệp Văn.
Từ chiếc vòng ngọc lục bảo cô đang đeo, có thể thấy nhà họ Diệp rất coi trọng cô.
Tuy anh có thể cho cô những thứ vật chất đó, nhưng nhà họ Diệp đã tích lũy mấy chục năm, nhà họ Phó vẫn có chỗ không thể so sánh được, không biết bây giờ mẹ anh đang nghĩ gì.
Giang Kính Hàng ít khi nói chuyện trong nhóm cũng lên tiếng: “Lão Phó, đừng theo đuổi nữa, anh em giới thiệu cho cậu vài người phụ nữ, cam đoan người nào cũng dịu dàng ân cần”
Hứa Hàng cũng hùa theo: “Thật ra nữ bác sĩ cũng rất tốt, đều là những người có học thức cao.”
Phó Đình Viễn rất tức giận: “Ý mấy cậu là gì? Ý là tôi không xứng với cô ấy đúng không?”
Dịch Thận Chỉ nói: “Cũng không phải là nói cậu không xứng, cậu cũng có khối tài sản hơn trăm triệu, không nói đến xứng hay không xứng, chỉ có điều là chúng tôi cảm thấy sau này cậu sẽ không dễ dàng.”
Giang Kính Hàn nói tiếp: “Tuy tôi bây giờ chưa có con, nhưng khi đặt mình vào vị trí đó và nghĩ, nếu tôi có một đứa con gái quý giá, đừng nói tới việc con gái bị một người đàn ông làm tổn thương, ngay cả khi con gái yêu đương cũng đã đau lòng.”
“Nếu con gái tôi lại bị người đàn ông đó tổn thương thêm một lần nữa, tôi có thể lấy dao đâm chết anh ta.”
Giang Kính Hàn hung hăng nói.
Chủ yếu là do quá nhập tâm, cứ nghĩ tới việc con gái nhỏ bé của mình lúc yêu đương bị tổn thương, tim anh ta đã nát thành ngàn mảnh.
Dịch Thận Chỉ nói tiếp: “Diệp Văn nhiều năm không có con, bây giờ khó khăn lắm mới có được một đứa con gái quý giá, ngậm trong miệng còn sợ tan. Haizz, nếu cậu muốn theo đuổi Du Ân thì còn khó hơn cả việc Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh.”
Hứa Hàng thêm vào: “Cho nên, ba người chúng tôi đều đề nghị cậu từ bỏ, để không phải khổ sở.”
Phó Đình Viễn tức giận trả lời: “Mấy người cút đi.” Tên miền mới của bên mình Truyen.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Mấy người này đều nói là vì muốn tốt cho anh, nhưng thực ra đều đang chê cười anh, vui sướng khi người gặp họa.
Không muốn nói thêm lời nào nữa, anh đứng dậy mặc quần áo và đi ra ngoài cửa.
Anh đi dạo một vòng quanh nhà Tô Ngưng, anh đã nói rõ là sẽ không đi ăn nên giờ đi vào cũng hơi ngại, chỉ có thể chán nản đi dạo ở bên ngoài.
Đi được một lúc thì thấy Chung Văn Thành và Du Ân rời khỏi nhà Tô Ngưng, đi được vài bước thì họ đứng đó nói chuyện, rồi ôm nhau.
Vẻ mặt Phó Đình Viễn lập tức thay đổi, không suy nghĩ đã cắt ngang lời hai người họ.
Sáng nay anh còn chắc chắn Du Ân không yêu Chung Văn Thành, nhất định sẽ từ chối Chung Văn Thành thân mật với cô, không ngờ đến tối, anh lại thấy Du Ân chủ động đi về phía Chung Văn Thành rồi ở trong vòng tay Chung Văn Thành.
Trái tim anh lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.