Chương
Chung Văn Thành vòng tay qua vai Du Ân, cười nói với Phó Đình Viễn: “Anh Phó, sao anh lại ở đây?”
Phó Đình Viễn không nói gì, chỉ nhìn Du Ân với đôi mắt rực lửa.
Du Ân quay đi chỗ khác bỏ qua ánh mắt của anh, sau đó Chung Văn Thành nói: “Tôi và Du Ân đã ăn xong, tôi chuẩn bị đưa cô ấy về nhà, nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước.”
Chung Văn Thành nói xong liền choàng tay qua vai Du Ân định rời đi, Phó Đình Viễn bước tới chặn hai người họ lại rồi lạnh lùng nói: “Hình như chủ tịch Chung không tiện được lắm thì phải, để tôi đưa cô ấy trở về là được rồi.”
Chung Văn Thành không muốn lùi bước nên hai người đã đối đầu với nhau.
Du Ân cảm thấy bộ dạng hiện tại của Phó Đình Viễn rất đáng sợ, vì vậy cô kéo ống tay áo của Chung Văn Thành và nói: “Anh đưa em trở về đi.”
Phó Đình Viễn bị ghét bỏ một cách rõ ràng, lúc này anh như muốn nổ tung.
“Được” Cho dù Du Ân không nói vậy thì Chung Văn Thành cũng sẽ đưa cô về nhà, vì vậy anh ấy nhẹ nhàng đồng ý, sau đó vòng tay qua vai Du Ân, vượt qua Phó Đình Viễn rồi rời đi.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh vẫn đi theo.
Du Ân bước đi như đi trên lớp băng mỏng, mặc dù Chung Văn Thành đi cùng cô, nhưng Phó Đình Viễn như ôn thần lại đi ở phía sau khiến cô sợ hãi.
Cuối cùng khi về đến cửa nhà, cô vội vàng cảm ơn Chung Văn Thành và chạy vào nhà.
Bên ngoài, Chung Văn Thành vui vẻ chào tạm biệt với Phó Đình Viễn mặt mày xám xịt: “Anh Phó, ngủ ngon.”
Chung Văn Thành nói xong liền thản nhiên bước đi, lúc này.
anh ấy đã hoàn thành xong nhiệm vụ làm sứ giả hộ hoa đưa Du Ân về nhà nên không cần thiết phải ở lại nữa.
Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn về hướng phòng ngủ trên lầu hai của Du Ân đã bật đèn, ánh mắt anh tối sầm lại, quay người về nhà.
Sau khi Du Ân trở về nhà, cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, cô nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay dưới làn nước ấm, mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy.
Trước đây cô cũng từng mơ rất nhiều giấc mơ đẹp như vậy.
Trong giấc mơ của cô, cô có một gia đình êm ấm và hòa thuận, cha mẹ yêu thương cô, còn cả anh chị em.
Trong giấc mơ, cô cũng có một ngôi nhà ấm áp và ngọt ngào với người đàn ông mà cô yêu, có thể họ sẽ có vài đứa con.
Giấc mơ dù sao cũng chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh dậy vẫn trống rỗng.
Nhưng mọi thứ giờ đây đều là thật.
Khi thức dậy vào ngày mai, cô vẫn là con gái của Diệp Văn.
Cô rơi nước mắt hạnh phúc sau khi nghĩ đến điều đó, Du Ân cứ khóc, vì dường như đây là cách duy nhất để cô trút bỏ niềm hạnh phúc và vui sướng.
Lúc trước khi ở trước mặt Diệp Văn và Phó Đình Viễn, cô không thể cứ khóc mãi như vậy được.
Bây giờ cô đã trở lại nhà riêng của mình, cuối cùng cô cũng có thể trút bỏ nỗi lòng.