Chương
Bọn họ chơi trò chơi đã lâu, nhưng Hứa Hàng cũng chưa từng bị thần số mệnh lựa chọn. Cũng tức là, căn bản tất cả mọi người đều bị miệng chai nhắm vào một lần, thậm chí có người bị nhắm đến mấy lần rồi, duy chỉ Hứa Hàng chưa bị một lần nào.
Cho nên anh ta đương nhiên không có cơ hội trả lời sự thật hay lựa chọn mạo hiểm. Vậy nên Tô Ngưng dùng một mánh khóe. Đúng lúc cô ấy trả lời câu hỏi xong thì đến lượt cô ấy xoay chai. Cô ấy cố ý khống chế sức lực một chút, khiến cho miệng chai miễn cưỡng nhắm ngay Hứa Hàng.
Hứa Hàng: ‘…”
Gian lận nhằm vào anh ta rõ ràng như vậy, thế mà được hả?
Nhưng mà, Tô Ngưng ở đối diện đã nóng lòng bắt đầu hỏi anh ta: “Bác sĩ Hứa, nói thật hay mạo hiểm?”
Hứa Hàng khinh thường nói: “Cái thứ ấu trĩ như nói thật mà mấy người các người còn có người chơi à?”
Tất cả mọi người: “…
Hứa Hàng tức thì đắc tội với toàn bộ. Dù sao vừa rồi những người khác đều lựa chọn nói thật.
“Ý của anh là chọn mạo hiểm?” Hai mắt Tô Ngưng sáng lên hưng phấn. Cô ấy chắc chắn Hứa Hàng và Tống Nghênh có trò hay, đang chờ thời cơ tra khảo Hứa Hàng đây nè.
Hứa Hàng bị cô ấy nhìn chăm chằm nên kích động đến da đầu ngứa ngáy, nhưng nói cũng đã nói ra miệng rồi, anh ta đành phải căng da đầu mà nói: ‘Đúng.”
Tô Ngưng nói ngay: “Vậy thì gọi điện thoại cho một người phụ nữ và nói với cô ấy một cách thâm tình rằng: Anh yêu em”
“Đương nhiên, ngoại trừ mẹ mình.” Tô Ngưng nhanh chóng loại bỏ những người Hứa Hàng có thể sẽ gọi.
Hứa Hàng nghiến răng trừng mắt nhìn cô ấy. Tô Ngưng nghiêng đầu nháy mắt với anh ta, ra hiệu anh ta mau hành động.
Cả Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn đều “thấy chết mà không cứu được”. Đặc biệt là Dịch Thận Chi, biểu cảm ăn dưa còn khoa trương hơn cả Tô Ngưng.
Hứa Hàng tìm kiếm trong đầu những người mà anh ta có thể gọi để nói câu này, cuối cùng cũng chỉ có Tống Nghênh thôi.
Gọi cho các đồng nghiệp nữ khác trong bệnh viện thì họ có thể sẽ phát điên lên vì phấn khích, hay gọi cho mấy cô tiểu thư kia thì nói không chừng ngày mai cha mẹ của bọn họ.
có thể tìm được mẹ anh ta, cho bọn họ đính hôn luôn.
Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi vào điện thoại của Tống Nghênh.
Hứa Hàng bật loa ngoài, một giọng nữ hời hợt truyền vào tai từ micro: “Bác sĩ Hứa, có chuyện gì sao?”
Hứa Hàng nghiến răng nói: “Tống Nghênh, anh yêu em.”
‘Tống Nghênh khựng lại một chút, sau đó nói một câu chọc trúng chỗ ngứa: “Anh đang chơi nói thật hay mạo hiểm đúng không?”
Hứa Hàng: ‘…
Thấy anh không nói lời nào, Tống Nghênh nói: “Tôi còn có chuyện phải làm, cúp máy trước đây.”
‘Tống Nghênh nói xong liền cúp điện thoại, sắc mặt Hứa Hàng xấu đi rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, nhiệm vụ mạo hiểm lần này của Hứa Hàng đã hoàn thành, vì vậy trò chơi vẫn tiếp tục.
Sau mấy lượt, Du Ân lại bị miệng chai nhắm vào. Lần này cô chọn mạo hiểm.