Chương
Mặc dù tính cách cô không thích mạo hiểm, nhưng cô đã nói thật vài lần, có phần muốn thay đổi.
Dịch Thận Chi cười nói với cô: “Hãy chọn một người đàn ông có mặt ở đây, khen ngợi người đó một cách chân thành”
Mọi người đều cho rằng Du Ân sẽ chọn Phó Đình Viễn để khen ngợi, vì Du Ân và Phó Đình Viễn là những người thân quen nhất.
Mọi người đều biết, tính cách của Du Ân rất hướng nội, bảo cô khen ngợi một người đàn ông mà cô không quen thuộc cho lắm như Dịch Thận Chỉ hoặc Hứa Hàng thì cô chắc chắn không thể làm được.
Không thể không thừa nhận Dịch Thận Chỉ này vừa ra chiêu đã đào hố cho Du Ân rồi.
Tuy nhiên, Du Ân lại không chút ngần ngại đặt tầm mắt lên người Hứa Hàng đang ủ rũ.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Phó Đình Viễn cũng rơi vào Hứa Hàng.
Hứa Hàng: ‘…
Cái trò chết tiệt gì thế này? Cả đêm anh ta đều không có chút cảm giác tồn tại nào, gần như không có tham gia trò chơi này, tại sao lại đột nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận rồi?
Ngay khi Hứa Hàng đang buồn bực, anh ta chợt nghe thấy Du Ân bắt đầu khen ngợi mình bằng giọng điệu chân thành: “Bác sĩ Hứa, anh nho nhã thông minh, tuấn tú lịch sự, có y thuật cao minh, không thuốc lá rượu chè. Anh chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong trái tim tôi.”
Hứa Hàng bị khen đến nỗi ngơ ngác.
Anh ta vừa mới bị giọng điệu thờ ơ của Tống Nghênh cuốn vào vòng xoáy không tự tin. Anh ta nói yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không chút động lòng. Mặc dù nói theo kiểu trò chơi nhưng anh ta thiếu hấp dẫn như vậy sao? Đến nỗi cô ấy trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Giờ phút này, những lời nói của Du Ân đã mang lại sự tự tin cho anh ta một lần nữa và kéo anh ra khỏi vòng xoáy của sự tự tỉ.
Nghe xong lời của Du Ân, nhất là nghe thấy cô nói Hứa Hàng không thuốc lá rượu chè, Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy điếu thuốc trong tay không thơm, rượu trước mặt cũng chẳng ngon nữa.
Nhiều năm như vậy, chắc không phải cô luôn không thích anh hút thuốc và uống rượu đấy chứ?
Phó Đình Viễn có chút mệt tâm. Cho tới bây giờ cô chưa từng nói ra, vì vậy anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô quan tâm đến những thứ này.
Hơn nữa, trước đây anh cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô. Mặc kệ cô có thích hay không, trước đây anh cũng không để tâm.
Anh thậm chí còn biết rằng nếu cô không thích, anh sẽ cố tình làm điều đó.
Nhưng bây giờ…
Anh di chuyển ngón tay, ấn điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, không dám châm thêm lần nữa. ¡ Hiện tại anh lâm vào tình cảnh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Cô có thể không vừa mắt anh, nếu còn cố ý đối nghịch với cô, có lẽ sẽ hoàn toàn bị đá sang một bên.
“Phụt..” Tô Ngưng nhìn thấy thái độ tự chủ bình tĩnh của Phó Đình Viễn ngoài mặt, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nơm nớp lo sợ, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Dịch Thận Chỉ vội vàng cứu lấy mặt mũi cho Phó Đình Viễn: “Du Ân, Hứa Hàng không uống rượu hút thuốc chẳng qua là vì nghề nghiệp nên hiếm khi động đến những thứ này mà thôi.”
Du Ân khế mỉm cười: “Vì sự nghiệp mà không đụng đến những thứ này thì đó chính là suy nghĩ cho người khác. Biết suy nghĩ cho người khác, đây mới là điều thật sự hiếm có.”
Dịch Thận Chi há miệng thở dốc, bị cô bắt bẻ đến nỗi anh ta không nói nên lời phản bác.