Chương
Khả năng hùng biện của Du Ân bây giờ thực sự phi thường.
Dịch Thận Chi nghĩ như vậy, cho Phó Đình Viễn một cái nhìn đồng tình. Anh ta có phần có thể tưởng tượng được hình ảnh hơi một tí là Phó Đình Viễn bị Du Ân K.O.
Không phải Phó Đình Viễn ăn nói không tốt, mà là hoàn cảnh của Phó Đình Viễn không cho anh có quyền nói chuyện.
Có câu nói hay rằng, trong một mối quan hệ, ai yêu trước sẽ có tư thái thấp hơn.
Mặc dù Du Ân là người đã yêu trước, nhưng bây giờ Du Ân đã dứt ra được, Phó Đình Viễn lại sa vào, vậy chỉ có thể là Phó Đình Viễn phải hạ thấp tư thái của mình.Tên miền mới của bên mình là Truyen.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
“Cảm ơn” Không cần biết Phó Đình Viễn nhìn anh ta bằng ánh mắt như thế nào, Hứa Hàng chỉ biết rằng Du Ân khen ngợi khiến anh ta lấy lại sự tự tin, vì vậy cũng rất chân thành cảm ơn Du Ân.
Vì vậy, ván này, đến cuối cùng Phó Đình Viễn không nhận được lời khen ngợi của Du Ân, mà thay vào đó là uống đầy một bụng giấm.
Người được miệng chai nhắm đến ở vòng tiếp theo là Chu Mi. Cô ta chọn mạo hiểm, nhiệm vụ là phải sang phòng bên cạnh để hát một bài.
Chuyện này quả thực có chút khó khăn đối với Chu Mi. Tuy rằng cô ta khá mạnh mẽ vang dội trong công việc, nhưng đối với loại chuyện này vẫn rất xấu hổ, hơn nữa cũng không ai biết bên trong phòng bên cạnh là những người như thế nào.
Nhưng nếu đã chọn thì cô ta vẫn phải làm được. Nếu không làm được thì phải uống rượu nhận phạt.
Ngay khi Chu Mi vừa đứng dậy, Dịch Thận Chi ở một bên †úm lấy cô ta: “Đừng đi nữa, tôi uống rượu thay cho cô”
Vẻ mặt Chu Mi sững lại một lúc, còn chưa kịp phản ứng, Dịch Thận Chi đã cầm ly rượu trước mặt lên, ngẩng đầu uống cạn.
Phó Đình Viễn nhìn thấy hành động của Dịch Thận Chị, lại liếc nhìn bàn tay của Dịch Thận Chỉ đang nắm lấy cánh tay của Chu Mi, sắc mặt hơi tối lại.
Sự ngăn cách của Du Ân thêm cho anh cả đêm chưa đủ sao? Dịch Thận Chỉ còn ở đây gây thêm phiền.
Sau khi Dịch Thận Chi uống rượu xong, Tô Ngưng võ tay la hét: “Oa, sếp Dịch, anh hùng cứu mỹ nhân, được nha.”
Dịch Thận Chỉ không nói gì, kéo Chu Mi ngồi xuống.
“Cảm ơn” Chu Mi thu tay lại sau khi nói lời cảm ơn.
Du Ân mím môi liếc nhìn Dịch Thần một cái, trong lòng cảm thấy có chút tức giận.
Không phải Dịch Thận Chi không biết Chu Mi là một cô gái tốt, bản thân anh ta lại có đức hạnh không coi trọng tình yêu, tại sao phải đi trêu chọc Chu Mi làm gì.
Trò chơi tiếp tục, sau một vài vòng nữa, khi mọi người đề nghị đây là vòng cuối cùng, khi Phó Đình Viễn xoay chai rượu về phía Du Ân, Du Ân lựa chọn nói thật, không còn cách nào khác ngoài đối mặt với câu hỏi do Phó Đình Viễn đặt ra.
Phó Đình Viễn nhìn chăm chằm vào cô bằng đôi con ngươi đen thẳm, không nhanh không chậm mà hỏi: “Em và Chung Văn Thành rốt cuộc có phải là người yêu thật sự hay không?”
Du Ân mím môi lườm anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu được rồi, đêm nay Dịch Thận Chi đề nghị chơi một trò chơi như vậy, hóa ra tất cả đều là đang mở đường cho câu hỏi này của anh.