Chương
Cô ta khóc và nói với người đàn ông vẫn đang ôm cô ta: “Cảm ơn, cảm ơn Eric…”
Giọng người đàn ông rất cưng chiều: “Dao Dao, giữa chúng ta không cần khách sáo”
Tuy nhiên, Thẩm Dao lại càng xấu hổ, sau đó bật khóc xin lỗi người đàn ông: “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Đều do năm đó cô ta ham muốn giàu sang, một lòng muốn leo lên người Phó Đình Viễn, đẩy đi một người đàn ông yêu cô ta sâu sắc ra.
Vào lúc cô ta suy sụp như vậy, người đàn ông vẫn dịu dàng âu yếm cô ta, thậm chí còn lặn lội từ tận bên kia đại dương đến cứu cô ta, Thẩm Dao đã xác định rằng người đàn ông này có tình yêu sâu đậm với cô ta.
“Nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như em, Dao Dao, anh không trách em” Người đàn ông nhìn xuống người phụ nữ đang khóc trong vòng tay mình, nói những lời hào phóng và bình tĩnh, ẩn chứa sự mỉa mai và ghê tởm trong đáy mắt anh ta.
Cô ta tham lam giàu sang, tàn nhẫn, quỷ quyệt và độc ác, ba mẹ cô ta tham phủ phụ bần, lòng tham không đáy, kết cục bây giờ, không phải là do họ gieo gió gặt bão sao?
Chỉ là anh ta muốn khiến họ cảm thấy đau đớn hơn mà thôi.
Mẹ con Thẩm Dao và Lâm Như chỉ đắm chìm trong sự ấm áp và quan tâm mà anh ta dành cho, không để ý đến cảm xúc khác lạ trong mắt anh ta.
“Dao Dao, để Eric ngồi xuống trước đi.” Lâm Như nhắc nhở cô con gái đang khóc.
Thẩm Dao cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng nói với người đàn ông: “Xin lỗi, anh cứ ngồi xuống nói chuyện đi.”
Người đàn ông nhã nhặn ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Như đi vào bếp pha một tách trà, lễ phép đưa cho người đàn ông.
Đôi mắt Lâm Như bỗng đỏ hoe vì xúc động, trên khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Nếu năm đó bà ta và Thẩm Thanh Sơn không tham phủ phụ bần, bảo Thẩm Dao quay về tiếp cận Phó Đình Viễn, thì nhà họ Thẩm đầu có sa sút như hiện tại chứ?
Mặc dù lúc đó Eric này không giỏi bằng Phó Đình Viễn, nhưng nghe nói bây giờ anh ta có một sự nghiệp rất thành công…
Lâm Như nhớ lại thái độ của Phó Đình Viễn đối với bà ta, bà ta thực sự hối hận về điều đó.
Ngay cả khi Phó Đình Viễn hẹn hò với Thẩm Dao, thái độ của anh đối với bà ta cũng rất thờ ơ, sau khi chia tay thì lại càng xa cách với bà ta hơn.
Không giống như Eric này, người luôn tôn trọng bà ta và luôn tươi cười chào đón bà ta.
Haiz…
Lâm Như thức thời để lại không gian cho hai người: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đau đầu quá, lên lầu nằm chút.”
Sau khi Lâm Như rời đi, Thẩm Dạo quay lại nhìn bạn trai cũ: “Eric, anh là…”
Eric đặt tách trà trên tay xuống, nhìn cô ta và đau lòng nói: “Anh vẫn luôn dõi theo quan tâm em suốt mấy năm nay kể từ khi chúng ta chia tay”
“Anh nghĩ chỉ cần em sống tốt, anh sẽ cảm thấy thanh thản. Anh vốn tưởng rằng em sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn một cách suôn sẻ, nhưng không ngờ..”
Eric thở dài nói: “Anh không thể cứ nhìn em đau khổ, vì vậy anh đã trở lại.”
Thẩm Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Ý của anh là, anh sẽ giúp em sao?”