Chương
Eric vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên.”
Thẩm Dao có chút nản lòng nói: “Nhưng thế lực của Phó Đình Viễn ở Giang Thành, hầu như không ai có thể chống lại anh ta.”
Một cơn ớn lạnh lướt qua khuôn mặt Eric: “Có là gì chứ? Anh ta đã khiến em khổ sở như vậy, anh không thể để anh ta có một khoảng thời gian vui vẻ được.”
Anh ta nói xong liền an ủi Thẩm Dao: “Đừng lo lắng, hiện tại anh ở nước ngoài cũng có chút thành tựu, chuyện đối phó Phó Đình Viễn cổ giao cho anh.”
Khỏi phải nói Thẩm Dao đã xúc động như thế nào.
Vốn dĩ cô ta cho rằng mình đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu, nhưng không ngờ còn có thể vãn hồi, bây giờ những người cười nhạo cô ta sẽ tức chết thôi, Phó Đình Viễn và Du Ân, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng sau này cô ta ngoài thảm thì cũng chỉ có thảm, không ngờ cô ta lại được bạn trai cũ cảm mến tương trợ thế này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Dao không khỏi dịu dàng và ngọt ngào: “Eric, cảm ơn anh rất nhiều.”
Eric nhẹ nhàng nói: “Nhà em sắp không ở lại được rồi. Ở đây anh có một căn nhà, em và mẹ có thể dọn đến ở tạm thời.”
Anh ta nói xong liền lấy ra một chìa khóa đưa cho Thẩm Dao, Thẩm Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Eric.”
Người đàn ông đưa cho cô ta và nói: “Không cần nói gì cả, anh biết em nghĩ gì.”
Sau khi giải thích sự việc, anh ta đứng dậy chào tạm biệt: “Ở đây anh còn có một số việc cần giải quyết nên anh sẽ đi trước.”
“Được rồi.” Mặc dù Thẩm Dao rất muốn nói nhiều hơn với anh ta, nhưng cô ta biết anh ta muốn giúp cô ta đối phó với Phó Đình Viễn, anh ta phải làm rất nhiều việc.
Ngay khi người đàn ông rời khỏi nhà họ Thẩm, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh ta biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ ảm đạm và băng giá trên khuôn mặt.
Anh ta nhìn lên bầu trời xanh, lòng tràn đầy xúc động.
Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng hạnh ta cũng đã đi tới điểm này, người kia ở trên trời hẳn là có thể nhìn thấy anh ta đã làm được những gì, đúng không?
Cũng nhất định cảm thấy rất vui, phải không?
Những ân oán và đau đớn mà bà phải chịu khi đó, giờ anh sẽ giúp bà lấy lại.
Lâm Như vội vàng xuống lầu ngay sau khi Eric rời đi, bà ta nhìn chìa khóa nhà trên tay Thẩm Dao nói: “Cậu ta cho chúng ta một căn nhà để ở sao?”
Vừa rồi Lâm Như nghe Eric nói cho Thẩm Dao biết địa chỉ ngôi nhà, đó là một biệt thự ở vị trí đắc địa, Lâm Như đã rất phấn khích.
“Đúng vậy, anh ấy nói chúng ta chuyển đến đó.” Thẩm Dao không giấu được niềm vui trong mắt: “Con thật sự không ngờ bây giờ anh ấy lại giàu có như vậy.”
Lúc trước khi cô ta ở cùng Eric, tuy gia đình anh ta giàu có, nhưng thật ra cũng không thể gọi là phú hào, nhưng lúc đó nhà cô ta có tiền, nên không ngại gia cảnh của anh ta.
Dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi, cũng không phải sống cả đời với anh ta.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau nhiều năm, khi cô ta xuống dốc, lại là người đàn ông mà cô ta không cần đã cứu cô ta lúc dầu sôi lửa bỏng?