Chương
Du Ân vừa bình ổn lại tâm trạng, chỉ thấy ở phía trước không xa có một chiếc xe đang điên cuồng lao về phía bọn họ, Du Ân sợ hãi nhắm mắt lại.
Dưới sự hoảng loạn, cô chỉ nhớ Phó Đình Viễn khẽ quát một câu: “Em hãy ngồi cho vững!”
Rồi anh bỗng bẻ tay lái, cúi người che chở cho cô, sau đó là một tiếng nổ lớn.
Lúc Du Ân cố gắng thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Phó Đình Viễn đang nằm nhoài trên vô lăng, máu me đầy mặt.
Du Ân bật khóc: “Phó Đình Viễn! Anh tỉnh lại đi…”
Lúc cất tiếng khóc, trong đầu Du Ân lóe lên một suy nghĩ, nếu Phó Đình Viễn xảy ra chuyện, cô sẽ không thể nào sống tiếp được nữa.
Đứng trước tai họa đột ngột xuất hiện này, những cảm xúc luôn bị cô cố gắng kiềm chế đã không thể nào che giấu được nữa.
Cô thừa nhận mình rất nhát gan nhu nhược, không bao giờ dám đối mặt với tấm lòng chân thành muốn ở bên cô của Phó Đình Viễn.
Bởi vì cô sợ đây lại là giấc mơ, sợ mình lại bị tổn thương.
Nhưng hôm nay khi tính mạng của Phó Đình Viễn đang treo lơ lửng, cô cũng lòng đau như cắt.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu anh không tỉnh lại, vậy thì anh sẽ tiếc nuối đến nhường nào, bởi vì anh sẽ không bao giờ nghe thấy câu tha thứ từ chính miệng của cô.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Phó Đình Viễn được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Đám người Dịch Thận Chi cũng nhận được tin dữ, vẻ mặt cứng đờ, vội vã chạy đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Du Ân ôm Chu Mi khóc đến mức không thể kiềm chế được: “Chu Mi, anh ấy sẽ không sao, anh ấy sẽ không sao, đúng không?”
“Sếp Phó cát nhân ắt có thiên tướng, anh ấy sẽ không sao đâu, cô đừng lo.” Bây giờ vành mắt của Chu Mi cũng đỏ hoe, cô ta cũng chỉ có thể an ủi Du Ân như vậy.
Hứa Hàng không tham gia cấp cứu, mà cũng đứng đợi bên phòng cấp cứu cùng bọn họ. Anh ta nghe hai người nói vậy thì căn dặn Du Ân: “Để tôi dẫn cô đi làm kiểm tra trước, bên này đã có Chu Mi và Dịch Thận Chi canh chừng rồi.”
Nhưng Du Ân lại lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi phải đợi ở đây.”
Cô không bị thương, mà chỉ hơi đau do bị va đập, nếu so với Phó Đình Viễn mặt đầy máu đang hôn mê bất tỉnh, thì cơn đau trên người cô chẳng là cái thá gì.
Thấy cô khăng khăng, Hứa Hàng và Dịch Thận Chi cũng không ép buộc cô nữa.
Hứa Hàng là bác sĩ, trong lòng đang thầm suy đoán tổng quát về tình trạng của Phó Đình Viễn. Nếu chỉ bị gãy xương hay gãy tay chân thì còn đỡ, sau này cứ từ từ dưỡng thương sẽ hồi phục lại, nhưng phiền toái nhất là Phó Đình Viễn lại bị thương ở đầu.
Theo mô tả của Du Ân, đầu của Phó Đình Viễn đập vào vô lăng, hơn nữa mặt cũng đầy máu.
Đây chính là điều khiến Hứa Hàng lo lắng, dù gì Phó Đình Viễn cũng là người dựa vào đầu óc để kiếm sống…
Hứa Hàng quay đầu liếc nhìn phòng cấp cứu, cố nén nỗi lo lắng trong lòng để Du Ân không cảm nhận được, bây giờ anh ta cũng chỉ có thể cầu nguyện Phó Đình Viễn bình an vô sự.
Phó Đình Viễn và Thẩm Dao không ở cùng phòng cấp cứu, lúc đám người bọn họ đang chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy Từ Sướng đi tới từ hành lang bên cạnh.
Dịch Thận Chi khẽ híp mắt lại, nhìn người được gọi là bạn trai cũ của Thẩm Dao bằng ánh mắt cảnh giác khó chịu.