Chương
Mặc dù bây giờ bọn họ không có chứng cứ chứng minh mọi hành động của Thẩm Dao đều do tên Từ Sướng này xúi giục, nhưng trực giác mách bảo bọn họ rằng, chắc chắn Từ Sướng có vấn đề.
Từ khi Từ Sướng đến bên cạnh Thẩm Dao, thủ đoạn của Thẩm Dao ngày càng tàn nhẫn hơn, đầu tiên là vu oan hãm hại Du Ân, bây giờ lại lái xe đâm vào Phó Đình Viễn và Du Ân. Có thể thấy, tên Từ Sướng này có một trái tim tàn nhẫn dưới vẻ ngoài dịu dàng.
Nhưng Từ Sướng chẳng hề để tâm đến ánh mắt không mấy thiện cảm của Dịch Thận Chi, mà tràn đầy áy náy đi đến, chân thành xin lỗi Du Ân: “Cô Du, tôi xin lỗi, tôi cũng không ngờ Dao Dao lại làm ra chuyện như vậy, tôi chỉ đi xuống mua một tách cà phê…”
Dịch Thận Chi lạnh lùng ngắt lời Từ Sướng: “Anh Từ đúng không?”
Từ Sướng ngước mắt lên nhìn Dịch Thận Chi, Dịch Thận Chi cười khẩy: “Trong lòng anh biết rõ nhất, anh là đi mua cà phê thật, hay là cố ý né tránh vụ tai nạn này.”
Dịch Thận Chi chẳng hề khách sáo chỉ trích Từ Sướng, khiến đáy mắt Từ Sướng lóe lên tia khác thường.
Dịch Thận Chi này rất nhạy bén, không ngờ lại thẳng thắn vạch trần tâm tư của anh ta.
Quả thật anh ta đã mượn cớ đi mua cà phê, để cố ý né tránh vụ tai nạn này. Anh ta nhìn thấy xe của Phó Đình Viễn và Du Ân sắp đi đến con đường này trong phần mềm điện thoại, nên mới đề nghị xuống xe mua cà phê.
Như vậy, anh ta vừa không bị thương lại vừa tỏ ra mình rất vô tội.
Cho dù anh ta bị vạch trần thì đây cũng chỉ là suy đoán của Dịch Thận Chi, bọn họ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chuyện này liên quan đến anh ta.
Do đó, anh ta tiếp tục vô tội nói: “Sếp Dịch, tôi cũng đâu biết Dao Dao lại kích động làm ra chuyện như vậy, sao có thể nói là né tránh được chứ?”
“Nếu tôi sớm biết, chắc chắn sẽ ngăn cản cô ấy. Các anh đau lòng khi sếp Phó bị thương, thì tôi cũng đau lòng thay cô ấy.”
Dịch Thận Chi cười chế giễu: “Chẳng phải để hãm hại Du Ân, Thẩm Dao đã bị anh xúi giục đến mức tự mình cố ý ngã xuống cầu thang hay sao? Vậy thì còn chuyện gì mà anh không làm được? Anh sẽ đau lòng thay Thẩm Dao ư?”
Từ Sướng biến sắc, nghiêm nghị nói: “Sếp Dịch, anh có biết, anh đang vu khống phỉ báng tôi hay không?”
Dịch Thận Chi hừ lạnh: “Cút!”
Mấy người bọn họ đã tiếp xúc với Thẩm Dao một thời gian dài, nên biết rất rõ ràng cả hai chuyện này đều không phải là tác phong của Thẩm Dao, rõ ràng cô ta là do Từ Sướng xúi giục, nhưng tạm thời bọn họ chưa có chứng cứ mà thôi.
Từ Sướng làm bộ nói mình vô tội, người khác sẽ tin, nhưng mấy người bọn họ thì không.
“Nếu sếp Dịch không cảm kích, vậy thì tôi xin cáo từ.” Từ Sướng cũng không muốn ở lại nữa, dứt lời, anh ta liền xoay người rời đi.
Nhưng anh ta vừa xoay người lại, khóe miệng đã nở nụ cười đắc ý, vui vẻ.
Anh ta đến đây chỉ để xem bộ dạng đau khổ của mấy người này, Phó Đình Viễn sống chết chưa rõ, Du Ân lòng đau như cắt, còn bạn của Phó Đình Viễn thì nhíu mày lo lắng. Cảnh tượng đẹp thế này, sao anh ta có thể không xem cơ chứ?
Hứa Hàng nhìn bước đi nhẹ nhàng của Từ Sướng thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc tên Từ Sướng này muốn làm gì? Mấy người chúng ta cũng đâu đắc tội với anh ta, đúng không?”