Chương
Bà ta bước lên thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt Từ Sướng, Lâm Như nghiến răng nghiến lợi quát: “Từ Sướng, cậu che chở Dao Dao thế này sao? Con bé chỉ mới ra ngoài ăn với cậu bữa cơm thôi, mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi!”
Lâm Như gào to đến mức mặt đỏ cổ khô: “Mẹ đã nói con đừng có ra ngoài ăn cơm với cậu ta làm gì rồi mà, ở nhà muốn ăn gì mẹ làm cho, nhưng con lại nhất định không nghe!”
Cái tát của Lâm Như thật sự rất mạnh, khiến khuôn mặt trắng nõn của Từ Sướng nháy mắt hiện lên năm dấu tay đỏ bừng, nhìn cũng thấy ghê người.
Thẩm Dao đau lòng chết mất, cô ta che trước mặt Từ Sướng rồi nhìn Lâm Như gào rống lên: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến Eric chứ? Là do con không khống chế tốt cảm xúc của mình mà thôi.”
Thẩm Dao che chở Từ Sướng như vậy, Lâm Như thở không ra hơi, suýt thì tức chết, bà ta giơ tay vịn tường, thở phì phò từng hơi từng hơi một.
“Dao Dao, em đừng nói chuyện như vậy với bác gái mà.” Từ Sướng kéo Thẩm Dao lại: “Cũng vì bác gái quá lo lắng cho em thôi, chứ bác ấy không có ác ý gì với anh đâu.”
Từ Sướng không nói ra thì thôi, anh ta vừa nói Thẩm Dao đã lập tức nổi trận lôi đình: “Cái gì mà không có ác ý gì với anh chứ? Bà ấy chính là đang không vừa mắt anh đấy.”
“Em đã rõ rồi, bà ấy không muốn nhìn mặt anh, trước kia không muốn thấy mặt anh, giờ cũng không hài lòng anh, cho nên ở đâu cũng có thể bắt bẻ anh được!”
Thẩm Dao càng nói lại càng thêm kích động: “Năm đó chính bà ấy đã cật lực khuyên em chia tay với anh, nói cái gì mà Phó Đình Viễn vừa có tiền vừa có năng lực, đến với anh ta tương lai sẽ tha hồ hưởng vinh hoa phú quý!”
“Rõ ràng từ đầu đến cuối bà ấy chỉ vì cuộc sống vinh hoa phú quý của bà ấy thôi, nên mới bức em đi tiếp cận Phó Đình Viễn!”
Lời này của Thẩm Dao đã thật sự đẩy Lâm Như rơi vào hoàn cảnh bế tắc không chịu nổi, Lâm Như vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ, nên cũng chẳng chút thương tình nào mà quay sang chỉ trích ngược Thẩm Dao: “Chẳng lẽ con không muốn? Nếu con không ham phú quý, thì tại sao lại vui vẻ chia tay với cậu ta như vậy?”
Mẹ con hai người cãi nhau như chó cắn chó, chả ai chịu nhường ai nửa phần.
Từ Sướng đứng bên cạnh, mặc dù tay anh ta vẫn lôi kéo Thẩm Dao kêu cô ta đừng cãi nhau kịch liệt với Lâm Như, nhưng thực tế, trong đáy mắt anh ta lại đang xẹt qua một tia hận thù tăm tối.
Anh ta đương nhiên biết rõ, cả hai mẹ con cô ta đã từng không xem trọng mình.
Thẩm Dao thì chẳng qua cũng chỉ muốn quan hệ chơi chơi với anh ta, chứ sau này khi kết hôn cô ta chắc chắn sẽ tìm người khác, có điều, anh ta căn bản sẽ không nổi giận vì mấy loại chuyện này, anh ta đâu phải không có ý đồ gì khi tiếp cận Thẩm Dao và ở bên Thẩm Dao đâu?
Bác sĩ chủ trị của Thẩm Dao cũng bị kinh động vì tiếng cãi nhau qua lại trong phòng, dẫn theo y tá chạy tới gõ cửa phòng.
Mà đúng lúc này thì cảnh sát cũng tìm tới cửa, rõ ràng, bọn họ tới đây là định bắt Thẩm Dao đi.
Thẩm Dao vừa nhìn thấy cảnh sát tới thì luống cuống hết cả lên, cũng may là Từ Sướng đứng bên cạnh đã ân cần vòng tay ôm lấy eo cô ta, nếu không cô ta đã rơi vào cảnh chân mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Cảnh sát đưa giấy chứng nhận ra cho Thẩm Dao nhìn, rồi hỏi lại bác sĩ: “Tình trạng vết thương của cô Thẩm thế nào?”
Bác sĩ trả lời đúng sự thật: “Ngoài việc não bị chấn động rất nhỏ ra thì tất cả đều không có gì đáng lo ngại.”