Chương
Cảnh sát lập tức việc công xử theo phép công: “Nếu cơ thể cô Thẩm đây đã không có vấn đề gì, vậy thì mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Thẩm Dao làm ầm ĩ lên: “Tôi không đi, các người không nghe bác sĩ vừa mới nói đó sao? Não tôi bị chấn động!”
Cảnh sát mặc kệ việc cô ta càn quấy làm loạn, hai vị cảnh sát bước thẳng tới, túm chặt tay Thẩm Dao.
Bác sĩ kịp thời ngăn cản cảnh sát, chủ động báo cáo với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, khi làm xét nghiệm máu cho cô Thẩm chúng tôi có phát hiện trong máu cô ấy có một số loại thuốc, mà loại thuốc này có thể kích thích khiến cảm xúc người ta trở nên hưng phấn quá độ.”
Bác sĩ vừa nói xong, cảnh sát cũng giật mình nhướng mày, mà Thẩm Dao và Lâm Như lại càng khiếp sợ hơn.
Thẩm Dao khôi phục lại tinh thần, vội vàng hỏi lại bác sĩ: “Có ý gì?”
Bác sĩ bình tĩnh giải thích: “Ý là có khả năng có người hạ thuốc cô, khiến cảm xúc của cô bị kích động quá độ.”
Thẩm Dao vui sướng không thôi: “Nói như vậy có nghĩa là tôi không cần ngồi tù nữa?”
Cô ta cứ bảo sao đột nhiên bản thân lại kích động quá mức như vậy, hóa ra là bị người khác hãm hại, nếu cô ta thật sự bị người ta hại, thì chẳng phải cô ta sẽ không phải chịu trách nhiệm vụ lái xe đâm người nữa sao?
Nhưng ai ngờ cảnh sát lại nghiêm khắc nói: “Việc cô lái xe tông người trước đó là sự thật, dù thế nào đi nữa trách nhiệm này cô có muốn trốn cũng không thoát được.”
Cảnh sát lại nói tiếp: “Còn chưa kể, rốt cuộc là cô bị người ta hạ thuốc thật, hay cố tình uống rồi thực hiện hành vi giết người, chúng tôi đều phải điều tra cẩn thận.”
Thẩm Dao vội vàng biện minh cho bản thân: “Tôi bị người ta hãm hại, tôi không bị sao thì uống loại thuốc đó để làm gì?”
Cảnh sát không quan tâm cô ta, quay đầu nhìn Từ Sướng đứng bên cạnh, hỏi: “Trước khi xảy ra chuyện cô Thẩm đã ăn cơm cùng anh đúng không?”
Từ Sướng bình tĩnh đáp lời: “Đúng vậy.”
Cảnh sát lại nói tiếp: “Vậy anh cũng đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
“Được.” Từ Sướng nhàn nhã đáp lại. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng sau đó anh ta lại nói: “Đồng chí cảnh sát, nhưng Dao Dao không chỉ ăn đồ ăn của một mình tôi.”
Từ Sướng vừa dứt lời, Lâm Như là người nổi nóng đầu tiên, bà ta tiến tới hét vào mặt anh ta: “Từ Sướng, ý cậu là sao? Trước khi Dao Dao đi tới chỗ của cậu còn uống canh gà do tôi nấu cho con bé, chẳng lẽ tôi đã bỏ thuốc con bé à?”
“Tôi là mẹ ruột của con bé, tại sao phải hại con bé như vậy?” Lâm Như thật sự sắp tức điên rồi.
Nếu Từ Sướng là phụ nữ, chắc chắn anh ta sẽ là trà xanh chính hiệu.
Lúc trước anh ta liên tục nói những câu gây chia rẽ mối quan hệ của bà ta và Thẩm Dao, cho đến hai người tranh cãi vạch ra nỗi đau thầm kín lẫn nhau. Bây giờ anh ta lại ám chỉ với cảnh sát rằng, rất có khả năng bà ta đã bỏ thuốc Thẩm Dao, trong lòng Lâm Như đã có suy nghĩ muốn bóp chết anh ta.
Cảnh sát phớt lờ tâm trạng của Lâm Như, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, vậy thì mấy người cùng đi với tôi một chuyến.”
Dứt lời, viên cảnh sát xoay người rời đi, cho dù Lâm Như tức giận đến mấy cũng không còn cách nào khác, đành phải theo anh ta đến đồn cảnh sát một chuyến.