Chương
Hứa Hàng là bác sĩ, mặc dù không có nghiên cứu chuyên môn về việc bào chế thuốc, nhưng cũng biết việc bào chế thuốc rất thần kỳ, bí ẩn.
Phó Đình Viễn liền căn dặn: “Cậu hãy đi tìm dược sư trong bệnh viện của các cậu để hỏi thử xem.”
Vẻ mặt của Hứa Hàng nhất thời trở nên mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng nói: “Mặc dù bệnh viện của chúng tôi cũng có dược sư hàng đầu, nhưng bàn về độ uy tín, vẫn phải đi hỏi chuyên gia khác.”
Dưới ánh nhìn của Phó Đình Viễn, Hứa Hàng nói tiếp: “Tôi nhớ trước đây khi tôi du học ở nước ngoài, Tống Nghênh có một người bạn… là dược sư vô cùng uy tín, để tôi đi nhờ cô ấy liên lạc với người đó giúp chúng ta.”
Lúc Hứa Hàng nói câu này, đáy mắt lóe lên tia đố kỵ rất rõ ràng.
Du Ân không nhịn được cười hỏi: “Bác sĩ Hứa, có phải người bạn đó của Tống Nghênh là một trong những người từng theo đuổi cô ấy đúng không?”. Truyện Nữ Cường
Hứa Hàng: “…”
Có phải phụ nữ trời sinh nhạy cảm với chuyện này đúng không?
Quả thật người đàn ông đó rất ái mộ Tống Nghênh. Trước đây ở trong trường, anh ta chẳng hề giấu giếm chuyện mình thích Tống Nghênh, bây giờ cũng y như thế.
Vài ngày trước, anh ta nghe thấy mấy bác sĩ cùng khoa với Tống Nghênh khẽ thảo luận về Tống Nghênh, anh ta giả vờ đi ngang qua như không có chuyện gì xảy ra, rồi nghe thấy bọn họ nói Tống Nghênh có người nước ngoài theo đuổi, đối phương còn là dược sư khá uy tín, vì thế anh ta đã đoán ra người đàn ông kia.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng người kia vẫn không chịu từ bỏ.
Nhưng lời nói của các đồng nghiệp cùng khoa với cô ấy cũng khiến anh ta cực kỳ khó chịu, bọn họ nói người đàn ông kia đẹp trai lại có tiền đồ, si tình với Tống Nghênh như thế, chắc chắn qua thời gian dài Tống Nghênh sẽ động lòng…
Hứa Hàng chỉ có thể an ủi bản thân rằng, người phụ nữ kia không có trái tim, làm sao có thể động lòng cơ chứ?
Phó Đình Viễn liếc nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Hứa Hàng, còn cố ý trêu chọc anh ta: “Cậu có thể đi nhờ tình địch của mình giúp đỡ hay không?”
“Tôi đâu có thích Tống Nghênh, tình địch làm cái quái gì.” Hứa Hàng tức giận thanh minh cho bản thân.
Từ khi nào Phó Đình Viễn lại trở nên xấu xa giống như Dịch Thận Chi vậy, suốt ngày chỉ biết trêu chọc anh ta.
Mặc dù anh ta thật sự không thích người đàn ông kia, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng cần phải làm, anh ta cũng đâu phải người không công tư phân minh.
Phó Đình Viễn cười nói: “Nếu vậy thì chuyện này phải nhờ vả cậu rồi.”
Phó Đình Viễn vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh liền vang lên tiếng gõ cửa, Tống Nghênh mặc blouse trắng bước vào.
Hứa Hàng hóa đá tại chỗ.
Anh ta nhớ lại lúc nãy mình hùng hồn nói không thích Tống Nghênh, không hiểu sao anh ta lại căng thẳng đến mức hơi khó thở.
Không biết cô ấy đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi, liệu có nghe thấy những lời anh ta đã nói hay không, nếu có thì trong lòng cô ấy sẽ nghĩ như thế nào…