Chương
Phó Đình Viễn và Du Ân cũng rất ngạc nhiên, cả hai đều rất ăn ý nhìn về phía Hứa Hàng, rõ ràng bọn họ cũng lo lắng giống như Hứa Hàng.
Ngược lại Tống Nghênh đút hai tay vào túi áo blouse trắng, khẽ cười nói với Phó Đình Viễn và Du Ân: “Tôi nghe nói sếp Phó đang nằm viện nên đến thăm một lát.”
Du Ân vội vàng đứng dậy tiếp đón cô ấy, Tống Nghênh nói thẳng vào vấn đề: “Gần đây tôi mới liên lạc với người bạn mà mọi người đã nhắc đến kia, đúng lúc vài ngày tới anh ấy sẽ đến Giang Thành một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho mọi người gặp mặt nhau, như vậy mọi người sẽ hỏi kỹ càng hơn.”
Tống Nghênh vừa dứt lời, vẻ mặt của Hứa Hàng nhất thời trở nên khó coi.
Cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ vào ban nãy, anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cả người như đã phát ngốc, không thể cử động, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đừng nói một mình Hứa Hàng, mà ngay cả Du Ân cũng nhất thời lúng túng không biết phải nói gì thay Hứa Hàng.
Vẫn là Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh định thần đầu tiên, lịch sự cảm ơn Tống Nghênh: “Cảm ơn.”
Tống Nghênh mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Tôi cũng hy vọng có thể giúp người khác biểu dương chính nghĩa, để người gây ra tội ác sớm ngày đền tội.”
“Nếu mọi người vẫn còn chuyện để bàn, vậy thì tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, Tống Nghênh xoay người rời đi, Du Ân vội vàng nháy mắt ra hiệu với Hứa Hàng, bảo Hứa Hàng mau đuổi theo giải thích những gì anh ta vừa nói.
Nhưng Hứa Hàng cũng không biết bị gì mà đứng im ở đó không nhúc nhích.
Du Ân đành phải tự mình đuổi theo, tiễn Tống Nghênh rời đi, cũng cố gắng nói tốt đôi lời giúp Hứa Hàng.
Du Ân và Tống Nghênh đi ra bên ngoài hành lang, Tống Nghênh ngừng bước cười nói với cô: “Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như thế, cô không cần phải đi tiễn tôi đâu.”
Du Ân nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, hơi căng thẳng nói: “Lúc nãy Hứa Hàng…”
Tống Nghênh không để cho cô nói ra, mà kịp thời ngắt lời cô: “Tôi biết cô định nói gì, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải giải thích đâu.”
Tống Nghênh nói tiếp: “Nói thật, trước đây anh ta luôn nhắm vào tôi bằng mọi cách. Tôi thật sự cho rằng anh ta để ý đến tôi, định dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi.”
“Nhưng hôm nay nghe thấy những lời anh ta nói, cuối cùng tôi cũng đã biết, trước đây là tôi tự mình đa tình, chứ anh ta chẳng hề thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi, nên mới nhắm vào tôi như vậy.”
Du Ân sốt sắng: “Không phải Tống Nghênh…”
Cô và Phó Đình Viễn từng nói về chuyện này rồi, Phó Đình Viễn nói, anh đã làm anh em tốt với Hứa Hàng nhiều năm như vậy, nên có thể khẳng định Hứa Hàng thích Tống Nghênh, chỉ là anh ta dùng sai cách mà thôi.
Nhưng bây giờ Tống Nghênh đã hoàn toàn cho rằng Hứa Hàng không thích mình nữa, hơn nữa vẻ mặt lúc này của Tống Nghênh rất quả quyết dứt khoát, như thể từ nay về sau sẽ hoàn toàn xem Hứa Hàng là người xa lạ, Du Ân sốt sắng muốn giải thích thay Hứa Hàng.
“Tôi vẫn còn việc phải làm, nên đi trước.” Tống Nghênh không để cho cô nói gì, mà mỉm cười vẫy tay với cô, rồi xoay người rời đi.
Du Ân đứng ở đó, thở dài thườn thượt.
Hứa Hàng, anh hãy tự mình giải quyết đi!
Du Ân quay về phòng bệnh, thấy Hứa Hàng vẫn đứng ở đó thì hơi bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy anh cũng nghe thấy lời cô ấy nói đúng không? Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn cho rằng anh chán ghét cô ấy.”