Chương
Phó Đình Viễn đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, anh kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh.
Vừa rồi cũng không phải anh kích động nên mới nói như thế, mà là uất ức.
Để giúp cô hồi phục sức khỏe, anh đã đi khắp nơi tìm bác sĩ và xin thuốc, cô không khen ngợi mà còn coi như không có gì, mỗi lần gặp mặt anh đều tỏ ra rất thờ ơ, vừa nghe tin Hứa Hàng sẽ giới thiệu một bác sĩ cho cô, thế mà cô lại còn nhíu mày.
Anh nào biết rằng Du Ân thực sự sợ thuốc đông y.
Hứa Hàng kiên nhẫn trao đổi với Du Ân sau khi Du Ân đã ngồi xuống: “Trước tiên, tôi muốn trịnh trọng hỏi cô một chút, cô không bằng lòng để tiền bối của mẹ tôi chẩn bệnh sao?”
Vừa rồi Hứa Hàng cũng nhìn thấy Du Ân nhíu mày bài xích, đó là lý do anh ta hỏi câu này trước.
Nếu Du Ân không muốn, người làm bác sĩ như anh ta không thể bắt cô đi khám được.
Làm sao Du Ân có thể nói không muốn chứ? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu cô dám nói ra, đoán chừng Phó Đình Viễn đang ở bên cạnh sẽ lập tức lao tới bóp cổ cô.
Vì vậy, cô chỉ có thể gật đầu và nói: “Tôi có, nhưng gần đây tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, và có vẻ như họ cũng không thấy lạc quan lắm…”
Mặc dù những bác sĩ đó không nói rõ ràng, nhưng Du Ân có thể cảm nhận được kết quả từ những biểu hiện và lời nói khó hiểu của họ.
Cô vẫn không ôm hy vọng vào bác sĩ do Hứa Hàng giới thiệu lần này.
Hứa Hàng bật cười: “Không sao đâu, gặp nhiều bác sĩ thì sẽ cho cô thêm một chút hy vọng đúng không?”
Hứa Hàng nói thêm: “Nhưng tiền bối của mẹ tôi không ở Giang Thành, mà ở An Thành bên cạnh, còn là một thị trấn nhỏ rất xa, mẹ tôi phải đưa cô đi mới có thể gặp được người đó.”
Hứa Hàng nói đến đây lại có chút ngượng ngùng giải thích: “Gần đây bố mẹ tôi đi du lịch, ngày mai mới về, cho nên còn cần cô ở Giang Thành thêm một ngày nữa.”
“Cảm ơn anh, cũng cảm ơn bác gái.” Ở lại một ngày cũng không là gì đối với Du Ân, dù sao cô cũng chỗ sống ở Giang Thành mà.
Nhà của cô bên cạnh nhà Phó Đình Viễn cũng rất ấm áp và sạch sẽ, tối qua cô cũng ở đó.
Một thời gian trước, cô ra đi rất vội, chỉ mang theo một ít quần áo và những vật dụng nhỏ, cô vẫn để lại những thứ khác ở đây, cô không thiếu thứ gì khi đến Bắc Kinh, Diệp Văn và Thư Ninh đã mua tất cả mọi thứ cho cô.
Sau khi Diệp Văn mua cho cô một căn nhà khác ở Bắc Kinh, cô đề nghị bán căn nhà ở Giang Thành, nhưng Diệp Văn không đồng ý.
Diệp Văn nói là ông không thiếu tiền, một căn nhà cũng không tính là gì, nên ông sẽ giữ căn này, sau này ông sẽ đến Giang Thành nghỉ dưỡng, hơn nữa nói không chừng sau này căn nhà sẽ tăng giá trị, vì thế Du Ân chỉ có thể tôn trọng quyết định của Diệp Văn.
Hứa Hàng dịu dàng nói: “Đừng khách sáo. Nếu như thân thể của cô có thể điều trị tốt, lão Phó cũng rất vui vẻ, hai người vui thì bạn bè như chúng tôi cũng rất vui.”
Lời nói của Hứa Hàng đã liên kết Du Ân và Phó Đình Viễn một cách rõ ràng, thậm chí còn có ý chúc phúc cho họ, khiến Du Ân không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn đứng dậy, đi tới đứng bên cạnh Du Ân nói với Hứa Hàng: “Vậy thì cậu cứ làm việc đi, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh nắm lấy vai Du Ân định đưa cô đi, Du Ân rất bực mình, anh chẳng biết tự giác gì cả, hóa ra cô nói mấy lời chia tay kia đều vô ích hết sao?
Cô quay người sang một bên, tránh bị Phó Đình Viễn nắm tay, cô nhanh chóng bước ra ngoài một mình.