Chương
“Vậy sau khi từ chức cô sẽ đi đâu? Cô có định tìm Chu Minh ở thành phố G không?” Du Ân quan tâm hỏi Tống Nghênh.
Tống Nghênh dừng một chút, sau đó đột nhiên thấp giọng nói với hai người: “Nếu tôi nói, tôi phải trở về thừa kế tài sản của gia tộc, hai người các cô có nghĩ tôi đang nói đùa không?”
Du Ân và Tô Ngưng không nghĩ Tống Nghênh đang nói đùa. Trong mắt họ, Tống Nghênh không phải loại người hay nói bậy bạ nên bọn họ khá là kinh hãi.
Tống Nghênh ngượng ngùng thấp giọng giải thích trong ánh mắt kinh ngạc của hai người: “Nhà chúng tôi làm châu báu.”
Tô Ngưng định thần lại trước tiên: “Mẹ kiếp, không phải chứ? Không lẽ cô là con gái của nhà Châu báu Liên Thành đó chứ?”
Tô Ngưng trong giới giải trí nên thường xuyên tiếp xúc với các hợp đồng đại sứ. Châu báu Liên Thành là thương hiệu trang sức nổi tiếng trong và ngoài nước, những năm gần đây đã khuynh đảo làng thời trang với những thiết kế độc đáo và thông minh, thu hút các ngôi sao lớn tranh nhau làm đại sứ.
Theo những gì Tô Ngưng biết, ông chủ hiện tại của Châu báu Liên Thành họ Tống…
Tống Nghênh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng.”
Du Ân và Tô Ngưng đều hít một luồng khí lạnh, Du Ân cũng đã từng nghe qua cái tên Châu báu Liên Thành. Con gái làm sao lại không yêu thích những món trang sức này cơ chứ, tự nhiên họ rất quan tâm đến những nhãn hiệu này.
Tô Ngưng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nắm lấy tay Tống Nghênh hỏi: “Tôi vừa mới giành được hợp đồng đại sứ trang sức của các cô cách đây không lâu, không phải là do cô đó chứ?”
Đại sứ này Tô Ngưng đã giành nhau với nữ diễn viên khác từ lâu, đương nhiên là người đại diện của hai nữ diễn viên các cô giành nhau, cuối cùng rơi vào tay Tô Ngưng, Tô Ngưng đã rất vui vẻ. Mấy ngày nữa cô ấy sẽ đến Châu báu Liên Thành quay chụp quảng cáo.
“Coi như vậy.” Tống Nghênh khen ngợi Tô Ngưng: “Tôi chỉ tiến cử cô với ba mẹ tôi một chút, nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ lòng riêng, mà là tôi thực sự nghĩ khí chất và nét quyến rũ của cô rất phù hợp với trang sức của nhà chúng tôi.”
Tô Ngưng nhún hai tay: “Thế là tôi được gánh à?”
Tống Nghênh cười: “Theo tôi thấy cô giành được đại sứ này dựa trên thực lực của cô.”
“Trước đây tôi chỉ chú ý đến ngoại hình của cô. Trong khoảng thời gian này, sau khi gặp nhau, chúng tôi đã tìm hiểu về nhân phẩm của cô, bấy giờ tôi mới đề cử cô.”
“Đầu tiên, vẻ ngoài xinh đẹp và chói mắt của cô rất hợp với trang sức lấp lánh. Cô phải biết rằng có rất nhiều trang sức, người thường không thể khống chế được, nhưng cô thì khác. Tôi đã nhìn thấy tạo hình của cô trong những dịp khác nhau. Trang sức nào đeo trên người cô cũng đều bổ sung cho nhau, cô và đồ trang sức làm nổi bật lẫn nhau.”
“Thứ hai, khí chất cởi mở, tự do, yêu ghét rõ ràng, độc lập tự cường của cô là giá trị mà Châu báu Liên Thành chúng tôi muốn truyền lại cho đại đa số phụ nữ.”
Lời nhận xét của Tống Nghênh là đánh giá Tô Ngưng khá cao, nhưng cũng rất chân thành.
Tô Ngưng không hề khiêm tốn, cụng ly với Tống Nghênh, thẳng thắn đáp lời: “Vậy thì tôi sẽ nhận lời khen của cô.”
Tống Nghênh uống hết rượu trong ly, nở nụ cười. Tô Ngưng từ trước đến nay đều xinh đẹp rạng rỡ như vậy, càng nhìn càng thích.