Chương
Du Ân cuối cùng cũng định thần lại, nhẹ giọng hỏi Tống Nghênh: “Vậy thì sao cô học tâm lý học? Lại còn đạt được thành tích xuất sắc như vậy.”
Hứa Hàng là một học sinh giỏi nổi tiếng, có thể học cùng trường với Hứa Hàng, Tống Nghênh cũng không đơn giản.
Vả lại cô ấy có thể dễ dàng vào bệnh viện dưới trướng của Hứa Hàng sau khi trở về nước trong khi không ai biết cô ấy là thiên kim của Liên Thành, tức là cô ấy vào đó bằng thực lực.
Tống Nghênh lắc đầu và nói: “Thực ra, gia đình tôi luôn muốn tôi học thiết kế, nhưng tôi không có hứng thú gì cả.”
“Khi đi du học, tôi vốn dĩ lấy tiền của bố mẹ cho học thiết kế, nhưng lại lén lút chuyển sang tâm lý.”
Một cuộc sống như vậy thật không thể tưởng tượng được đối với một học sinh yếu kém như Tô Ngưng. Cô ấy giơ ngón tay cái lên, bội phục nói với Tống Nghênh: “Giỏi quá, là một người lợi hại.”
Đổi chuyên ngành giữa chừng mà cũng học giỏi như vậy, điều này khiến học sinh yếu như Tô Ngưng thấy khá xấu hổ.
Tống Nghênh tiếp tục kể: “Ba mẹ tôi rất tức giận khi biết chuyện và họ đã cắt mọi khoản hỗ trợ tài chính của tôi. Tôi phải làm đủ mọi nghề để kiếm sống.”
“Gần đây mối quan hệ của tôi và họ cũng dần dịu đi. Mấy ngày trước mẹ tôi có gọi điện lại nói rằng sức khỏe ba tôi không tốt, đúng lúc tôi cũng mệt mỏi vì bị Hứa Hàng hành hạ, nên tôi quyết định quay lại giúp họ.”
Tô Ngưng nhàn nhạt nói: “Lần này Hứa Hàng mất mặt rồi, cho rằng mình là con nhà quyền quý chỉ tay năm ngón, không ngờ cô lại là thiên kim nhà hào phú.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Nghênh cười nói: “Cô đừng có giễu cợt anh ta. Từ nay về sau, tôi và anh ta đường ai nấy đi. Anh ta làm bác sĩ của anh ta, còn tôi làm trang sức của tôi.”
Không giống như sự hả hê của Tô Ngưng, Du Ân lại đau đầu thay Phó Đình Viễn.
Bất luận là Hứa Hàng hay Dịch Thận Chi đều là anh em tốt của Phó Đình Viễn, họ gặp phải trắc trở trong đường tình đều sẽ phàn nàn với Phó Đình Viễn, cũng chỉ có anh mới chịu được.
Du Ân cũng không biết tại sao, mặc dù cô và Phó Đình Viễn đã lâu không gặp nhau, nhưng bản năng cô vẫn nghĩ về anh khi gặp chuyện.
Nhưng nghĩ đến Gianh Kính Hàn đã có gia đình rồi, cô vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm: “Mấy người bọn họ cũng biết dằn vặt thật, may mà Gianh Kính Hàn vẫn tốt.”
Tô Ngưng nghiêng người thì thào nói: “Theo tớ biết, Gianh Kính Hàn đã dùng một số thủ đoạn để lấy được vợ, nhưng vợ anh ta vẫn không hề hay biết.”
“Nếu biết, tám mươi phần trăm sẽ nổi giận với anh ta.”
Du Ân ngạc nhiên hỏi: “Cậu nghe tin đồn đâu thế?”
Tô Ngưng bật cười: “Ôi chao, bản thân ngành công nghiệp giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn cho mấy tin lá cải đó rồi. Chúng tớ có nhiều nguồn tin lá cải thế lắm.”
“Được rồi.” Du Ân không còn cách nào khác đành phải nói: “Cái nhóm đó không phải anh cũng chẳng phải em, náo nhiệt thật.”
Vốn tưởng rằng Gianh Kính Hàn là người bớt lo nhất, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tuy nhiên, vừa nhìn cái người Gianh Kính Hàn này là đã biết anh ta lòng dạ sâu xa, có thể làm ra chuyện giở trò để lấy con gái người ta về làm vợ cũng không có gì ngạc nhiên.
Tô Ngưng và Tống Nghênh ở lại thị trấn một đêm, họ cùng nhau rời đi vào ngày hôm sau.