Chương
Phó Đình Viễn không để ý: “Không sao đâu.”
“Giường lớn của khách sạn không tốt hơn à?”, Du Ân nổi giận, sao anh mặt dày vậy?
Phó Đình Viễn nói thẳng với cô:”Không tốt, khách sạn không có em, giường tốt cỡ nào anh cũng không thích.”
Du Ân cắn răng: “Anh không sợ đau lưng à? Ngày mai anh còn chạy xe mấy tiếng về lại nữa?”
“Yên tâm, lưng eo anh ổn lắm.”, Phó Đình Viễn vừa nói vừa tiến tới gần Du Ân, đôi mắt sâu thẳm ấy tràn ngập sự mờ ám.
Ừ, eo anh có ổn hay không cô có quyền phát ngôn nhất mà.
Du Ân: “…”
Con người này đang giở trò lưu manh đấy à?
Thấy anh sống chết đòi ở lại đây, Du Ân chỉ còn nước lên lầu, chịu thua mà đi tìm chăn và gối cho anh.
Phó Đình Viễn vui vẻ theo sau cô lên lầu, đến phòng khách tầng hai, anh vừa nhìn chiếc sofa thì bật cười thành tiếng.
Chiếc sofa này có chỗ nào là chật hẹp à? Rõ ràng là vừa rộng vừa dài lại rất thoải mái!
Từ lúc anh vào căn nhà hai tầng nhỏ này, anh đã quan sát kĩ, mỗi một đồ gia dụng và nội thất trong căn nhà này đều cực kỳ có chăm chút, vừa nhìn là biết bà cụ Hàn là một người đề cao việc được hưởng thụ và rất có gu, sao lại để trong nhà có một chiếc sofa nhỏđược chứ?
Vậy thì vừa nãy cô nói như thế là để anh nhụt chí rút lui đấy sao.
Không ngờ cô còn biết nói dối đấy.
Tệ thật.
Du Ân nghe giọng cười của Phó Đình Viễn xong thì biết mình đã bị anh nhìn thấu, có hơi ngượng mà xoay người chạy về phòng mình.
Trong lúc cô đang tìm gối và chăn cho anh, Phó Đình Viễn đã tới trước phòng cô.
Du Ân quay đầu nhìn anh ngồi thẳng xuống giường mình, tức giận giẫm chân: “Anh làm gì đấy? Mau đi ra!”
Anh càng được nước lấn tới, đã tới được phòng cô rồi thì anh làm gì muốn đi ra nữa.
“Anh muốn cái gối này.”, Phó Đình Viễn cầm gối của cô lên, gối của cô chắc chắn sẽ có mùi tóc của cô, anh muốn lấy cái này kê đầu ngủ.
“Phó Đình Viễn, anh biến thái hả?”, Du Ân tức ném gối vào mặt anh, sau đó bước lên giật gối mình lại.
Phó Đình Viễn hất đồ cô ném tới ra, nắm cổ tay nhỏ của cô rồi đẩy cô ngã ra giường.
Anh áp lên người cô, đôi chân dài săn chắc kẹp chặt cô, hơi thở của hai người gần như quyện vào nhau, Du Ân sắp điên tiết rồi.
Lúc nãy anh không đóng cửa phòng, nhỡ bà cụ Hàn đi ngang qua nhìn thấy họ ôm nhau ngã ra giường thế này thì khó chịu lắm.
Du Ân tức giận vùng vẫy: “Buông ra!”
Phó Đình Viễn lại đến gần hơn nữa, lại cố giải thích tin đồn lúc sáng: “Anh không có gì với cô ta thật.”
Sự thật là anh vừa nổi giận thì tin đồn đã bị dập tắt ngay, từ sáng tới giờ không có gợn sóng nào nữa.
“Em nói rồi, em tin anh mà.” Du Ân khó khăn rút chân ra, đạp anh một cái.
Du Ân còn tưởng mình nói thế anh sẽ thả mình ra, ai ngờ anh lại hỏi dồn: “Tại sao lại tin anh?”