Chương
“Ông Diệp!” Thiệu Kinh chắn trước xe Diệp Văn, không để bọn họ đi.
Diệp Văn hạ cửa sổ xe xuống, nói vọng ra: “Ông cứ xử lý tốt người phụ nữ đó trước đi rồi nói sau.”
Dứt lời, Diệp Văn ra hiệu cho tài xế lái xe tiếp.
Không phải ông ấy bức Thiệu Kinh phải chia tay với Bạch Thanh Thanh, nhưng thật lòng ông ấy không muốn Bạch Thanh Thanh thích tìm đường chết đó liên lụy đến bộ phim của ông ấy.
Du Ân và Diệp Văn về đến nhà bình an, Thư Ninh chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ.
Nghe xong chuyện về Bạch Thanh Thanh, Thư Ninh cũng tức giận không kém: “Một người phụ nữ thậm chí còn không đủ tư cách trưng trên bàn tiệc, thật không hiểu Thiệu Kinh thích cô ta ở điểm nào!”
“Dì Thư, sức khỏe dì đã không tốt, đừng để bản thân tức giận như vậy chứ ạ.” Du Ân trấn an Thư Ninh.
Bạch Thanh Thanh đu được trên người Thiệu Kinh, cũng chỉ đơn giản là vì thân hình trẻ trung và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng Bạch Thanh Thanh lại cố tình tự cho rằng Thiệu Kinh thật sự yêu cô ta, còn muốn tranh chỗ với vợ Thiệu Kinh.
Không biết nhân lúc Thiệu Kinh còn hứng thú với cô ta mà nhanh chóng nhờ vả kéo nhiều tài nguyên và lăng xê tên tuổi, ngược lại suốt ngày cứ đi rêu rao khắp nơi, suốt mấy năm khi còn trong thời hoàng kim của nữ minh tinh, cô ta đều ngu xuẩn bỏ lỡ.
Giờ thì rõ ràng rồi, Thiệu Kinh đã vì lợi ích của mình mà định bỏ rơi cô ta, cô ta còn gì để dựa vào nữa.
Mà Du Ân cũng chẳng thèm để tâm đến Bạch Thanh Thanh, nhưng Thư Ninh thì lại lo lắng không thôi.
Người phụ nữ tên Bạch Thanh Thanh đó dùng chuyện cơ thể của Du Ân để chèn ép cô, Thư Ninh cũng đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, hơn nữa còn đau lòng cho Du Ân.
Du Ân nhìn ra Thư Ninh vẫn còn lo lắng cho mình, cô nói: “Thật ra con biết vì sao Bạch Thanh Thanh lại làm như vậy.”
Sau đó, Du Ân kể về những hành động mà Tử Dạ đã làm với cô cho Diệp Văn và Thư Ninh cùng nghe, và cũng nói ra nghi ngờ trong lòng cô là Tử Dạ và Bạch Thanh Thanh đã hợp tác với nhau.
“Nếu Tử Dạ đã cố tình bôi đen bịa đặt sai cho con hết lần này tới lần khác, muốn cho con bị xã hội này dìm chết, vậy thì con đây sẽ ăn miếng trả miếng.”
“Con muốn vạch trần những chuyện cô ta đã làm trước kia ra ánh sáng, con muốn xem xem là con bị hủy hoại hay cô ta là người bị hủy hoại.” Thời khắc này, giọng điệu của Du Ân và biểu cảm trên khuôn mặt cô mang vẻ lạnh lùng và kiên quyết mà trước nay chưa từng có.
Bị Tử Dạ ác ý nhắm vào mình nhiều lần như vậy, cô chịu đủ rồi.
Cho dù Tử Dạ có nhằm vào cô là vì chuyện của Chung Văn Thành, thì giờ cô và Chung Văn Thành cũng chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, hà cớ gì Tử Dạ vẫn bám cô không chịu buông?
Diệp Văn rất ủng hộ lần chủ động phản kích này của Du Ân, nhưng ông ấy có chút khó hiểu, mở miệng hỏi: “Nhưng con tính vạch trần chuyện trong quá khứ của cô ta ra ánh sáng bằng cách nào? Con có bằng chứng không?”
Tử Dạ đó trước nay chỉ biết làm mấy chuyện vô sỉ xấu xa sau lưng người khác, chắc chắn cô ta sẽ giấu rất kỹ, không dễ để người khác phát hiện.
“Trợ lý cũ của cô ta là Ngô Mẫn, chắc chắn sẽ biết tất cả những chuyện xấu mà cô ta đã làm.” Du Ân nói với vẻ tự tin: “Con định đi tìm Ngô Mẫn trước, sau khi có Ngô Mẫn trong tay rồi, con sẽ khiến Ngô Mẫn đứng ra vạch trần Tử Dạ.”
“Tính ra Ngô Mẫn vẫn còn có chút tài năng, những kịch bản đứng dưới tên Tử Dạ đều là do Ngô Mẫn viết thay giúp cô ta, mà tình cảnh hiện tại của Ngô Mẫn chắc chắn là không tốt, nếu mang lại cho Ngô Mẫn những lợi ích nhất định, chắc chắn Ngô Mẫn sẽ đồng ý ra mặt vạch trần Tử Dạ.”