Chương
“Choang!”
Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ.
Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?”
Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh.
Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai.
Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”.
Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng.
“Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!”
“Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?”
Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức.
Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”.
“Không thích thì cút!”
Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ!
Anh cắn răng, đấu tranh tâm lý giữa lý trí và xả giận!
Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng.
Trương Minh Vũ chẳng khác gì một quả bóng da bị xì hơi.
Anh quay đi lấy chổi, lặng lẽ dọn dẹp mảnh vụn thuỷ tinh vương vãi trên sàn.
Lâm Kiều Hân lầm bầm chê bai: “Vô dụng”.
Dứt lời, cô đi thẳng lên tầng.
Rầm!
Sau khi tiếng sập cửa đinh tai nhức óc vang lên, Trương Minh Vũ mệt mỏi ngã lăn ra sofa.
Lâm Kiều Hân là vợ anh.
Nhưng từ khi anh vào ở rể vẫn luôn bị cô châm chọc khiêu khích, phải chịu đựng sự lạnh nhạt vô tâm của cô.
Địa vị của Trương Minh Vũ ở trong nhà họ Lâm còn không bằng một con chó.
Dù vậy, anh vẫn không thể rời đi, bởi vì đây là di nguyện của sư phụ.
Một di nguyện độc ác lạ thường!
“Ôi trời sư phụ, khi còn sống người chẳng dạy gì cho con, đến lúc chết cũng không chịu tha cho con!”
“Đến khi nào quãng thời gian như địa ngục này mới kết thúc đây!”
Trương Minh Vũ đau khổ rên rỉ, cảm thấy tương lai mờ mịt.
Nhưng dù có khổ thế nào, anh vẫn phải tiếp tục hoàn thành di nguyện của sư phụ…
Chuông điện thoại reo lên.
Trương Minh Vũ ấn nghe theo bản năng.
“Mẹ gọi con có…”
Anh còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói lạnh như băng chặn họng: “Đừng có gọi tao là mẹ! Tao nói mày cả trăm lần rồi vẫn không nhớ. Rốt cuộc loại ăn hại như mày có thể làm được trò trống gì đây hả?”