Chương
Trương Minh Vũ: “…”
Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên: “Trong vòng mười phút phải lăn đến vòng xuyến ở đường Trung Tâm ngay cho tao!”
“Muộn một phút thì phải lập tức ly hôn với Kiều Hân!”
Trương Minh Vũ nhíu mày, lại có vụ gì nữa?
Anh đang định hỏi thăm đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ở đầu dây bên kia truyền tới: “Lằng nhằng cái gì? Đâm xe người ta còn không chịu bồi thường thì chúng tôi sẽ báo công an!”
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Lý Phương Cầm khép nép trả lời: “Đừng báo công an mà. Đợi mười phút nữa sẽ có người tới giải quyết!”
Bà ta vừa dứt lời, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.
Trương Minh Vũ thở dài thườn thượt.
Anh cũng hết cách rồi. Muốn ở lại nhà họ Lâm thì không thể đắc tội với mẹ vợ được…
Khi Trương Minh Vũ chạy tới nơi, vòng xuyến đã đông nghịt người.
Trương Minh Vũ chen vào, trông thấy Lý Phượng Cầm đang sợ hãi dựa vào xe ở phía xa, nở nụ cười làm lành.
Trước mặt bà ta là năm gã đàn ông cao to xăm hình trên người.
Lý Phượng Cầm tinh mắt nhanh chóng nhìn thấy Trương Minh Vũ đứng lẫn trong đám đông.
Vẻ mặt tươi cười của bà ta lập tức biến mất. Bà ta giận dữ quát ầm lên: “Trương Minh Vũ! Thằng ăn hại kia, nhà mày có người chết hay sao mà rề rà thế! Mau cút ra đây cho tao!”
Trương Minh Vũ cau mày.
Câu nói này động chạm hơi quá.
Lý Phượng Cầm thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, bước lên hai bước mạnh tay đập thẳng vào gáy anh.
Bà ta sẵng giọng quát: “Tao bảo mày nhanh cái chân lên!”
Trương Minh Vũ không hề né tránh, đứng im chịu ăn đòn, bị đập xong liền lảo đảo suýt ngã.
Mọi người xung quanh lập tức cười phá lên, tiếng chế giễu vang lên không ngừng.
Trương Minh Vũ nắm chặt nắm đấm, lửa giận ngút trời! Anh đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ kịch liệt!
Một bên là di nguyện của sư phụ, bên còn lại là lòng tự tôn của bản thân!
Anh nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
Lý Phượng Cầm không thèm để ý tới anh, tươi cười chạy tới trước mặt đám đàn ông cao to kia, khiêm nhường nói: “Người giải quyết tới rồi. Nó là con rể của tôi, có gì cứ nói thẳng với nó là được”.
“Tôi bận chút việc, đi trước đây!”
Nói xong bà ta vội vàng quay lưng đi mất.
Lúc đi ngang qua Trương Minh Vũ còn nhỏ giọng nhắc nhở anh một câu: “Trước tối nay phải sửa xong xe lái về cho tao”.
“Xe chưa về thì mày cũng đừng về nữa!”
Bà ta dứt khoát rời đi.
Trương Minh Vũ sắp nghiến nát hàm răng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài than trời.
Bà ta đi mất rồi, chọn cái gì cũng chẳng quan trọng nữa. Huống hồ lòng anh vẫn hướng về di nguyện của sư phụ hơn.