Khí thế vô cùng hùng hổ!
Hàn Thất Thất nhìn chằm chằm vào ông ta, thản nhiên nói: “Thưa cậu cả, cháu không mang được đâu”.
Hả?
Đám người ngờ nghệch.
Đinh Ninh che miệng cười khẽ.
Chu Hướng Đông nổi giận nắm chặt hai tay: “Chúng mày đang đùa tao đấy à? Tập đoàn Chu Thị là chỗ cho chúng mày làm càn hả?”
Trương Minh Vũ ngồi bắt chéo chân, nhếch miệng cười nói: “Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Chu Thị do tôi quyết định”.
“Ông, câm miệng”.
Giọng điệu cực kỳ bình thản.
Vừa dứt lời, phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh!
Trương Minh Vũ không vội, yên lặng ngồi đợi.
Ha ha ha ha!
Một giây sau, mọi người lập tức cười òa lên!
Ánh mắt của họ tràn ngập vẻ khinh bỉ!
Còn tưởng là ai?
Hóa ra là một thằng ngu!
Hắn điên rồi sao?
Trong mắt Chu Hướng Đông lóe lên sự chế giễu.
Tầm một phút sau, tiếng cười mới dần ngớt.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Một lúc sau Chu Hướng Đông mới híp mắt, giễu cợt nói: "Thất Thất này, có cần đưa bạn mày đi bệnh viện không? Sao lại đưa nó đến đây làm gì?"
Ha ha ha!
Tiếng cười giễu cợt lại vang lên!
Đúng vậy!
Không bị điên sao lại nói ra câu này?
Hàn Thất Thất mỉm cười, chẳng đáp lời.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật mà sao chẳng ai tin nhỉ?
Dùng ai để thử nghiệm đây?
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Chu Vân Đình thở hổn hển chạy vọt vào!
Mọi người đều sững sờ.
Chu Hướng Đông nhíu mày.
Sao lại hấp tấp như vậy!
Trương Minh Vũ cười toét miệng, người để thử đến rồi!
Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm, tức giận quát lớn: "Đây nơi mày đến được à? Cút ra ngoài cho tao!"
Vừa dứt lời, mọi người đều ngớ người.
Chu Vân Đình biết cậu ta sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Anh Chu, mới đấy mà xong việc rồi sao? Không hổ là anh".
Mọi người đều hoang mang không hiểu gì.
Nói cái gì vậy?
Sắc mặt Chu Vân Đình lập tức trầm xuống!
Hắn đang cố tình làm nhục mình sao?
Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm, lập tức quát: "Bảo vệ đâu!"
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân!