Ánh mắt của mọi người càng khinh bỉ hơn!
Chẳng những bị điên mà còn cực kỳ ngu!
Làm màu cũng được thôi, nhưng lại đắc tội cậu chủ Chu?
Đúng là tự tìm lấy cái chết!
Bảy tám nhân viên bảo vệ lập tức chạy vọt vào.
Khí thế hung hăng.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng quát: "Mau ném hắn ra ngoài cho tôi!"
Nói xong anh ta liền cảm thấy sung sướng vạn phần!
Cuối cùng cũng có người đến rồi!
Thằng khốn, đây là kết cục của việc chống lại tao!
Mọi người xung quanh đều hào hứng hẳn lên!
Ánh mắt của ai cũng lóe lên vẻ khinh bỉ!
Tự tìm đường chết, đáng đời!
Ánh mắt chế giễu của mọi người đều tập trung lên người Trương Minh Vũ!
Nhưng đợi một lúc...
Mà chẳng có động tĩnh gì.
Ai ai cũng sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, mấy bảo vệ vẫn yên lặng đứng sau lưng Chu Vân Đình.
Họ không hề động đậy...
Chuyện gì thế này?
Mọi người đều sững sờ.
Chu Vân Đình nhíu mày, quát: "Mấy người điếc à? Tôi bảo mấy người ném hắn đi!"
Nhân viên bảo vệ vẫn không hề nhúc nhích!
Chu Vân Đình cảm thấy bối rối.
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh đã từng thấy bảo vệ của công ty nào đuổi ông chủ của mình ra ngoài chưa?"
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.
Ông chủ?
Nhưng... họ là bảo vệ của tập đoàn Chu Thị mà?
Chu Hướng Đông nhíu mày.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Thư ký kia đúng là đã bí mật sắp xếp mọi chuyện.
Hiệu suất làm việc nhanh thật.
Chu Vân Đình cảm thấy hoang mang, anh ta tức giận gào lên: "Mấy người làm cái gì đấy! Ông đây là Chu Vân Đình!"
Tức chết mất!
Bảo vệ vẫn nhìn thẳng, đứng im ở đó!
Chu Vân Đình sững sờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trương Minh Vũ mỉm cười, lầm bầm nói: "Giữ hắn lại".
Hả?
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Một giây sau, tất cả bảo vệ lập tức nói: "Vâng!"
Nói xong, họ liền xông đến chỗ Chu Vân Đình!