Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Chuyện này...
Chu Hướng Đông ngớ người.
Trong mắt Chu Vân Đình tràn ngập sự khó hiểu!
Anh ta nhanh chóng bị bảo vệ giữ lại!
Chu Vân Đình khiếp sợ không nói nên lời.
Trong mắt toàn là vẻ ngơ ngác.
Phòng họp lặng yên như tờ.
Hàn Thất Thất và Đinh Ninh mỉm cười.
Thành công một nửa rồi!
Một lúc lâu sau, mọi người mới như tỉnh khỏi giấc mộng!
Chu Vân Đình điên cuồng gào thét: "Mấy người điên rồi! Mấy người mù rồi sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, chúng tôi nhất định phải làm theo lệnh của chủ tịch Trương".
Vừa dứt lời, mọi người liền kinh ngạc!
Chủ tịch?
Trương Minh Vũ?
Một giây sau, ánh mắt của họ đều tập trung lên người Trương Minh Vũ!
Người này... đang đùa sao?
Chu Hướng Đông híp mắt, hét lớn: "Vớ vẩn! Mấy người muốn bị đuổi việc à? Ai bảo mấy người cậu ta là chủ tịch?"
Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có người đứng ra xử lý rồi!
Bảo vệ vẫn im lặng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tôi bảo bọn họ đấy!"
Hả?
Mọi người đều kinh ngạc.
Họ nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện ra có một người phụ nữ đi vào.
Là thư ký kia!
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp!
Bọn họ ai cũng biết người này!
Là người phụ nữ được ông cụ Chu yêu quý nhất, người dưới một người trên vạn người trong tập đoàn Chu Thị!
Cô ấy vừa nói...
Tất cả bọn họ đều ngớ người!
Trương Minh Vũ... thật sự là chủ tịch sao?
Sao... sao có thể?
Chu Hướng Đông và Chu Vân Đình như hóa đá!
Ánh mắt lóe lên sự hoang mang.
Trương Minh Vũ nhíu mày, mỉm cười.
Nhưng anh biết, món chính còn ở sau, bây giờ vẫn chỉ là khai vị thôi.
Chức vị là chuyện nhỏ, cổ phần mới là chuyện lớn.
Một lúc sau, mọi người mới tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ!
Chu Hướng Đông hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Thư ký Vương, cô... cô đùa gì vậy?"