Chu Hướng Đông sững sờ, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra
Chu Hướng Phát nghiến răng nghiến lợi, nổi giận: "Chu Vân Phong, cháu ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy?"
"Cháu còn là người nhà họ Chu chúng ta không đấy?"
Khí thế vô cùng!
Chu Vân Phong không hề tỏ ra yếu đuối, anh ta nói: "Chúng ta công khai làm phản ông nội, bác còn nghĩ mình là người nhà họ Chu à?"
Chu Hướng Phát cạn lời: "Bác..."
Ông ta há miệng, không dám phản bác!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ cười nói: "Dường như.... chúng ta thắng rồi!
Nói xong, anh liền mỉm cười chế giễu.
Mặt Chu Hướng Đông đen sì.
Nhưng không nói được gì!
Tức chết mất!
Một lúc sau, Chu Hướng Phát tức giận gào lên: "Thằng nhóc, tập đoàn Chu Thị là của nhà họ Chu!"
"Mày nghĩ mình làm chủ tịch thì nó là của mày chắc?"
"Nằm mơ đi!"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Chu Hướng Đông híp mắt, lạnh lùng nói: "Mọi người, ai sẵn sàng vận hành tập đoàn Chu Thị với cậu ta?"
Nói xong, ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Quả nhiên.
"Tôi không đồng ý! Cậu ta là cái thá gì? Tôi chỉ công nhận người nhà họ Chu!"
“Đúng vậy, ở lại với cậu ta thì làm ăn được gì!"
"Tôi cũng không đồng ý, nếu như cậu ta làm chủ tịch, tôi liền từ chức!"
...
Mọi người nhanh chóng đứng lên nói!
Toàn bộ phòng họp loạn lên!
Trương Minh Vũ nhìn qua, ít nhất có hơn một nửa số người đã hét lên!
Chẳng trách...
Chu Hướng Đông thấy vậy liền hài lòng gật đầu.
Đám Chu Hướng Phát mỉm cười.
Chủ tịch thì sao.
Cái này gọi là quan hệ!
Không có người, lấy gì để vận hành công ty.
Trong mắt bọn họ, ông cụ Chu chỉ là một người có cổ phần mà thôi.
Tiền ai cho?
Nghĩ đến đây, đám Chu Hướng Đông lại đắc ý!
Chu Vân Phong nhíu mày.
Anh ta không nghĩ đến chuyện này.
Hàn Thất Thất mỉm cười.