Trần Băng Băng cũng ngơ ngác.
Phải làm thế nào đây?
Liễu Thanh Duyệt gật đầu tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt đong đầy vui sướng.
Em trai, thật là thông minh.
Triệu Khoát nắm chặt hai tay, cả người đều run lên vì tức giận!
Con mẹ nó thực sự rất quá quắt!
Lửa giận trong mắt hắn cháy hừng hực như sắp bắn ra ngoài!
Thế nhưng… hắn lại không biết nên nói gì cho phải!
Trần Băng Băng mỉm cười lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”.
Dứt lời, cô ấy còn nói thêm: “Này anh, số tiền một tỷ… đúng là hơi nhiều một chút, hay là… lại thương lượng thêm một chút?”
Liễu Thanh Duyệt khẽ liếc mắt ra hiệu.
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ý.
Rầm!
Anh dứt khoát đập thật mạnh lên mặt bàn.
Dọa đám người xung quanh đều giật nảy mình.
Chuyện gì vậy?
Trần Băng Băng cũng ngớ người.
Sắc mặt của anh tối sầm lại, lạnh giọng quát: “Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, còn muốn được nước lấn tới hả? Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à?”
“Tôi không cần tiền nữa, hôm nay tôi phải chặt hai tay của anh!”
Dứt lời, anh liếc nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng!
Nhìn chằm chằm không chớp mắt!
Ừng ực!
Triệu Khoát gian nan nuốt nước bọt.
Trần Băng Băng cũng hoàn toàn choáng váng!
Chuyện này…
Trương Minh Vũ làm bộ định ra tay.
Cô ấy vội vàng hô lên: “Thanh Duyệt, cậu… cậu mau tới giúp đi!”
Liễu Thanh Duyệt nhướng mày cười đáp: “Băng Băng à, chỉ là một khách hàng thôi mà. Cậu quan tâm anh ta như vậy làm gì?”
Ơ thì…
Cô ấy mím môi nói: “Dù sao… dù sao ở đây cũng là nhà hàng của tớ”.
“Thanh Duyệt, cậu giúp tớ đi mà”.
Ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Cho dù thế nào thì bọn họ cũng được cô ấy mời đến.
Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, may là cậu đấy. Nếu là người khác còn lâu tớ mới lo”.
Trần Băng Băng nghe xong lập tức mừng rỡ.
Triệu Khoát cũng vui như mở cờ trong bụng!
Mặc dù hắn rất căm hận nhưng vẫn biết sợ… nắm đấm của Trương Minh Vũ!
Liễu Thanh Duyệt đứng dậy đi tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh.
Hành động này của cô ấy khiến anh không khỏi sững sờ.
Cảm giác mềm mại căng tròn từ canh tay truyền đến.
Giọng nói ngọt ngào của Liễu Thanh Duyệt vang lên bên tai: “Minh Vũ, em đừng nổi nóng nữa, nể mặt chị được không?”
“Hơn nữa… lần này em giúp đỡ Băng Băng, cậu ấy cũng sẽ nợ em một lần”.
“Đúng không nào?”
Trần Băng Băng vội vàng gật đầu lia lịa.
Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Em thấy chưa, Băng Băng cũng gật đầu rồi, em giơ cao đánh khẽ thôi nhé”.
“Được không?”
Dứt lời, cô ấy còn khẽ lay lay cánh tay của Trương Minh Vũ.
Ừng ực!
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều vô thức nuốt nước miếng.
Tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài!
Cô ấy… thực sự quá quyến rũ!
Triệu Khoát lại càng nắm chặt hai tay.
Tức điên lên được!
Trương Minh Vũ bất lực nói: “Haiz, Thanh Duyệt mềm lòng quá đấy”.
“Được rồi, hôm nay em sẽ nể mặt hai người”.
“Ai bảo bảo chị là bảo bối của em chứ!”
Nói rồi anh còn búng nhẹ vào mũi của Liễu Thanh Duyệt một cái.
Khiến cô ấy kinh ngạc không nói nên lời.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nhoẻn miệng cười.
Vẻ mặt vui sướng.
Thấy vậy, anh lại càng cạn lời.
Lúc đầu anh chỉ muốn đùa một chút, đáp trả xưng hô lúc ở trong nhà thuốc của cô ấy mà thôi.
Nào ngờ…
Anh gật gù tỏ vẻ đắc ý.