Trần Băng Băng và Triệu Khoát lại vui mừng khôn xiết!
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt đưa tình với anh rồi hỏi: “Vậy… em định giơ cao đánh khẽ như nào?”
Anh hào phóng đáp: “Nếu đã như vậy thì cứ bồi thường nửa tỷ cũng được”.
Ừng ực!
Mọi người xung quanh lại đồng loạt giật mình khiếp sợ.
Nửa tỷ…
Khóe miệng Triệu Khoát cũng co rút mãnh liệt.
Giờ phút này, hắn không biết mình nên vui hay buồn nữa…
Trần Băng Băng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ biết ơn nói: “Cảm ơn anh!”
Triệu Khoát sửng sốt.
Đồng ý luôn sao?
Trần Băng Băng âm thầm liếc mắt ra hiệu với hắn.
Haiz.
Hắn thở dài một tiếng: “Được, tôi sẽ bồi thường!”
Hàm răng cắn chặt như sắp vỡ ra.
Hắn cũng không còn cách nào khác…
Thực sự hắn không cách nào hiểu nổi tại sao Trương Minh Vũ đã khủng bố tới mức này!
Hắn nhanh chóng ký séc trả tiền.
Còn anh ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhận lấy, nhưng trong lòng lại mừng như điên!
Nửa tỷ!
Con mẹ nó kiếm được tiền quá dễ dàng!
Chị tư đỉnh nhất!
Chỉ với vài câu nói, không những ép Trần Băng Băng nợ anh, còn khiến Triệu Khoát cam chịu bỏ ra nửa tỷ!
Cảm giác này thật sảng khoái!
Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây!”
Mặc dù cơn nóng giận đã gây ra hậu quả to lớn!
Nhưng… hắn không dám dọa nạt gì.
Trương Minh Vũ lạnh nhạt cất giọng đáp: “Đi đi, nếu còn dám trêu chọc tôi thì nửa tỷ cũng không giải quyết được đâu!”
“Lần sau chắc cũng không còn Băng Băng nói giúp cho anh nữa nhỉ?”
Sắc mặt Triệu Khoát sa sầm!
Thật quá đáng!
Hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng bỏ đi!
Đám người hóng hớt xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Cứ bỏ đi… như vậy thôi sao?
Chẳng mấy chốc, mọi ánh nhìn khiếp sợ đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.
Quả thực… không thể tưởng tượng nổi!
Trần Băng Băng cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh rất nhiều”.
Anh lạnh lùng đáp lại: “Không cần, tôi chỉ nể mặt Thanh Duyệt nhà tôi mà thôi”.
Trong mắt Trần Băng Băng hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng đã được giải quyết ổn thoả.
Cô ấy tươi cười nói: “Thanh Duyệt, may mà lần này có cậu giúp tớ. Tối nay tớ phải mời cậu một bữa thật thịnh soạn mới được”.
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi giận dỗi: “Hừ, vì cậu mà tớ bất chấp hết cả rồi đấy!”
“Tối nay… cậu nghĩ tớ còn thời gian uống rượu với cậu sao?”
Dứt lời, cô ấy còn ra vẻ ấm ức.
Hả?
Trần Băng Băng kinh ngạc.
Mọi người xung quanh cũng lộ vẻ mặt mờ mịt.
Không có thời gian?
Thế thời gian… để làm gì?
Trương Minh Vũ cũng ngây ngẩn cả người.
Không hiểu Liễu Thanh Duyệt đang nói gì.
Cô ấy khẽ thì thầm: “Yên tâm, tối nay chị sẽ hầu hạ em thật tốt”.
Mặc dù vẻ mặt vô cùng oan ức…
Nhưng… giọng nói lại oang oang như muốn cả thế giới nghe thấy!
Khóe miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp!
Chết mất thôi!
Ánh mắt của Trần Băng Băng cũng tràn ngập khiếp sợ!
Rốt cuộc Trương Minh Vũ… có thân phận gì?
Có thể khiến cho Liễu Thanh Duyệt vì giúp cô ấy… mà phải hầu hạ anh?