Tần Minh Nguyệt ngẩn người.
Hàn Thất Thất thúc giục: "Thôi thôi, tranh thủ thời gian cho Trương Minh Vũ về nghỉ ngơi đi, anh ấy mệt lắm rồi".
Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày.
Sau một lúc im lặng, cô ta lạnh nhạt nói: "Về rồi băng bó sau, lên xe".
Nói xong, cô ta cất hộp y tế đi.
Trương Minh Vũ chán nản đảo mắt.
Tự nhiên tốn thời gian làm gì không biết!
Sầm!
Hàn Thất Thất đóng cửa xe lại.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vẫn còn hơi lo lắng.
Bỗng nhiên, một mùi hương phả đến.
Trương Minh Vũ bĩu môi, nói với vẻ không vui: "Cô cố ý lừa tôi để tôi về à?"
Đáp lại là giọng nói hờ hững của Tần Minh Nguyệt: "Anh đang nói gì thế".
Hả?
Trương Minh Vũ giật cả mình.
Quay đầu nhìn sang, bấy giờ anh mới phát hiện người đang ngồi cạnh mình lại là Tần Minh Nguyệt?
Cô ta qua đây làm gì?
Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm, hỏi: "Sao cô lên đây?"
Tần Minh Nguyệt nói một cách đương nhiên: "Vì tôi thích".
Khóe miệng anh giật giật.
Phải rồi, Hàn Thất Thất lái xe mà...
Lúc này, Hàn Thất Thất đang ngồi ở ghế tài xế.
Đôi mắt xinh xắn của cô ta đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm qua kính chiếu hậu.
Một ánh nhìn đầy bực mình.
Một lát sau, Hàn Thất Thất lên tiếng: "Này, cô lái xe đi, tôi vẫn chưa hết sợ chuyện lúc nãy, chân mềm nhũn ra cả rồi".
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cười cười đáp trả: "Xin lỗi, tôi không biết đi xe này".
Hàn Thất Thất nổi đóa: "Cô..."
Cuối cùng, cô ta chỉ biết đập vào vô lăng một phát đầy giận dữ.
Đành yên phận lái xe.
Tần Minh Nguyệt nhoẻn môi cười.
Cô nhóc còn non lắm.
Thế rồi cô ta khoanh tay nhìn đằng trước.
Vẻ mặt thì đầy đắc ý.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, tâm trạng cứ thấp thỏm lo âu.
Chẳng mấy chốc đã vào trong thành phố.
Xe lái thẳng về hướng đại viện.
Tần Minh Nguyệt từ tốn bảo: "Anh ta đã bị thương thành thế này rồi mà cô còn để anh ta về lo chuyện bên kia à?"
Nghe vậy, Hàn Thất Thất cau mày.
Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên.
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Tìm chỗ nào yên tĩnh hoặc khách sạn đi".
Trương Minh Vũ ngập ngừng: "Thôi, cứ về đại viện đi, tôi không yên tâm bên đó lắm".
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc thắng.
Tần Minh Nguyệt tỏ ra kiêu ngạo: "Có gì đâu mà không yên tâm, có người của tôi theo dõi mà".
"Có chuyện gì họ sẽ báo tôi ngay".
Sao cơ?
Trương Minh Vũ vô cùng bất ngờ trước những gì mình vừa nghe được.