Mấy người lấy thuốc cần dùng ra.
Bác sĩ đứng bên, cười khẩy không ngừng.
Trong mắt tràn ngập vẻ hứng khởi!
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, cảm thấy lo lắng.
Trưởng khoa Phùng chuẩn bị dụng cụ rồi nói: "À, tôi phải nói trước, vì bây giờ không thể xác định bên trong có gì".
"Chúng ta phải kiểm tra, nên không tiêm thuốc tê".
Hửm?
Nói xong, Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng nghi ngờ.
Bác sĩ mỉm cười giải thích: "Chúng tôi lo thuốc tê có thể kích thích một số thứ, nên không thể dùng bừa".
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân chần chừ.
Trưởng khoa Phùng duỗi tay đáp: "Ngoại trừ cách này, không còn cách nào khác".
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Lại câu này!
Nhưng...
Trương Minh Vũ chần chừ một lúc rồi mới nói: "Không sao, làm đi".
Nếu như thật sự có thể chữa...
Lâm Kiều Hân thấy vậy liền gật đầu.
Bác sĩ nhướng mày.
Trưởng khoa Phùng mỉm cười kỳ dị.
Y tá mang công cụ đến bên.
Trưởng khoa Phùng ngồi xổm xuống lấy ra cồn khử trùng.
Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: "Dùng cồn khử trùng?"
Trưởng khoa Phùng gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không thì sao?"
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân không phản bác được, dù sao cô cũng không biết nên dùng cách gì.
Nhưng... như vậy thì đau lắm.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhưng trầm ngâm một lúc, bọn họ không có thù.
Hơn nữa đây là bệnh viện.
Không làm loạn được.
Trương Minh Vũ lặng lẽ nằm xuống, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Trưởng khoa Phùng cười nói: "Tôi phải khử trùng, có lẽ hơi đau, cậu cố nhịn nhé".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, bất giác cảm thấy lo lắng.
Trưởng khoa Phùng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ lặng lẽ gật đầu.
Trưởng khoa Phùng nhíu mày, không do dự nữa.
Ông ta dùng bông tẩm cồn xoa lên vết thương.
Vừa chạm vào Trương Minh Vũ liền nhíu mày.
Hơi nhói.
Trưởng khoa Phùng không để ý, tiếp tục bôi.
Cồn từ từ thầm vào vết thương.
Cơn đau nhói lan ra.
Trương Minh Vũ mặt mày biến sắc.
Một giây sau, cơn đau tăng lên gấp trăm lần!