"Á!"
Trương Minh Vũ lập tức kêu lên đau đớn!
Không chịu nổi.
Lâm Kiều Hân run rẩy.
Y tá sợ giật mình.
Trưởng khoa Phùng và bác sĩ cười khẩy!
Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm! Cổ nổi đầy gân xanh!
Nửa cái bệnh viện đều nghe thấy tiếng hét của anh.
Không bao lâu sau, một đám người tụ tập ở cửa phòng bệnh.
Ai cùng thò đầu ra nhìn.
Mất một lúc Lâm Kiều Hân mới phản ứng lại.
Hoảng quá!
Nhìn kỹ lại.
Gương mặt Trương Minh Vũ trở nên vặn vẹo!
Cơ thể không ngừng co quắp!
Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh!
Chuyện này...
Cơ thể Lâm Kiều Hân run rẩy, cô quát lớn: "Ông... ông làm cái gì thế?"
Ánh mắt bác sĩ tràn ngập vẻ hưng phấn.
Thằng nhãi này tiêu đời rồi!
Trưởng khoa Phùng cười mỉm: "Phản ứng bình thường, không có thuốc tê nên vậy".
"Thực ra không đau như vậy đâu, chắc... người bệnh hơi yếu đuối".
Trương Minh Vũ yếu đuối?
Não Lâm Kiều Hân tạm thời trắng xóa!
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn đau đớn!
Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Dừng tay, ông dừng tay cho tôi!"
Trưởng khoa Phùng nhướng mày cười nói: "Sắp xong rồi, cũng không nên để cậu ấy “mất công” đau chứ nhỉ?"
Nói xong liền đổ thẳng cồn xuống... vết thương!
"Á!"
Tiếng hét của Trương Minh Vũ sắc bén thêm mấy phần!
Đau!
Đau tận xương cốt!
Lâm Kiều Hân trợn mắt há mồm, không thể suy nghĩ được gì nữa!
Đau lòng quá!
Lúc này, cửa phòng bệnh đầy ắp người.
Tiếng kêu đau đớn này... nghe đã thấy da đầu tê dại!
Rốt cuộc... sao vậy?
Mất một lúc Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn, cô tức giận nói: "Ông bị điên à!"
Nói xong liền đẩy trưởng khoa Phùng sang một bên!
Trưởng khoa Phùng lảo đảo.
Ánh mắt bác sĩ đầy vẻ suy ngẫm!
Chơi chết mày!
Trưởng khoa Phùng nổi giận nói: "Ngươi làm gì!"
Lâm Kiều Hân tức giận đến mức cả người run rẩy!
Nhưng không biết nên nói gì!
Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi, nghiêm giọng nói: "Ông... ông chờ đấy".
Nói xong liền chạy vọt đến bên giường bệnh!
Cúi đầu nhìn.