Nghe vào tai hệt như âm thanh truyền ra từ địa ngục.
Ực!
Đám đông gian nan nuốt nước miếng.
Chu Trường Minh cũng đã choáng váng cả người.
Lâm Kiều Hân cũng nhìn cô ấy, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn khiếp sợ.
Liễu Thanh Duyệt... thật quá khủng khiếp!
Hàn Thất Thất bước lên hai bước, chỉ một ngón tay: "Chính là hai người kia!"
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng vừa mới tỉnh lại, thấy thế, cả hai đều run bắn người.
Lại nữa?
Rốt cuộc lần này họ đã động đến người nào vậy chứ?
Bác sĩ Vương đã hối hận muốn chết rồi.
Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, lạnh lùng nói: "Chém đứt hai tay của bọn họ cho tôi!"
Giọng cô ấy đanh thép vô cùng!
Trời!
Vừa nghe đến đó, đám đông xung quanh lại một lần nữa hít hà thật mạnh.
Thế này...
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng trừng to mắt, tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.
Chặt... tay?
Người áo đen đi cùng Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, người nọ sải bước đi về phía bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng.
Tần Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, hưng phấn dị thường.
Lần này... còn kích thích hơn!
Bác sĩ Vương vừa bò ra sau vừa khó nhọc la lên: "Viện trưởng... Viện trưởng..."
Chu Trường Minh cắn chặt răng, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, việc này cô không định quản sao?"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Anh ta chưa làm gì mà, nếu có làm gì, tất nhiên tôi sẽ quản".
Chu Trường Minh nổi giận: "Cô..."
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh như băng của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Ông định ngăn cản tôi?"
Hả?
Mọi người đều âm thầm kinh ngạc.
Người này là ai?
Ai mà gan to như thế, dám ăn nói với Chu Trường Minh như vậy?
Chu Trường Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Dám ở bệnh viện của chúng tôi chặt tay nhân viên của tôi, cô có còn coi pháp luật ra gì nữa không?"
"Không ngăn cô thì còn ngăn ai?"
Tức điên rồi!