Hết kẻ này đến người kia kéo đến cứu người sao?
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên một tia băng giá, cô ấy lạnh lùng nói: "Ông, ngăn được chắc?"
Chu Trường Minh nhăn mày.
"A!"
Một giây sau, tiếng gào thảm thiết xé trời ập đến bên tai mọi người.
Đám đông đều cả kinh.
Nhìn lại phía đó, bọn họ thấy được ánh đỏ của máu tươi ập vào mắt.
Trời!
Tất cả hít một hơi đầy sợ hãi, thân thể run lên thật mạnh.
"A!"
Lại một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Tiếng gào như xuyên qua nửa bệnh viện này.
Đám đông đã trợn mắt há hốc miệng, da đầu tê dại cả đi.
Bịch!
m thanh trầm đục vang lên.
Bọn họ vội lùi lại phía sau.
Chính giữa sảnh là bốn cánh tay nằm yên tĩnh.
Tất cả đều như đã hóa đá.
Ực!
Một lúc sau, đám đông đua nhau nuốt nước miếng vì sợ hãi.
Thậm chí có người còn nôn mửa tại chỗ.
Chuyện này...
Chu Trường Minh cũng trợn trừng mắt.
Ông ta quay sang nhìn.
Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã hấp hối.
Nhưng hai người đó vẫn chưa ngất đi!
Rắc rắc!
Chu Trường Minh co chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm tột độ.
Việc này chẳng khác nào trực tiếp vả vào mặt ông ta trước đám đông!
Một lúc sau, Chu Trường Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cục trưởng Tần, cô vẫn còn đứng ngoài cuộc, không định quản sao?"
Tần Minh Nguyệt bình thản nói: "Đương nhiên sẽ quản, chút nữa đi cùng tôi một chuyến đi".
Nói đoạn, cô ta giơ tay chỉ về phía người áo đen.
Giọng cô ta vô cùng bình tĩnh và thản nhiên.
Mọi người xung quanh đều run run khóe miệng.
Ai không nhìn ra chứ?
Chu Trường Minh nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Cục trưởng Tần, nếu cô dám làm như vậy thì chớ có trách tôi không khách khí với cô".