Song, ông ta lại không cách nào phản bác.
Thật là buồn cười!
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt lại một lần nữa lên tiếng: "Lần này, ông lấy bệnh viện bồi thường cho em trai tôi".
"Đợi khi em tôi tỉnh lại, em ấy sẽ đích thân tìm đến chỗ ông".
"Hiểu chứ?"
Phụt!
Cô ấy vừa nói xong, xung quanh đã có người bật cười thành tiếng.
Cô gái này điên rồi sao?
Ngay sau đó, tất cả đều dồn ánh mắt trào phúng về phía Liễu Thanh Duyệt.
Tần Minh Nguyệt sửng sốt.
Hàn Thất Thất bối rối.
Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn.
Nói vậy... có phải hơi quá rồi không?
Chu Trường Minh lắc đầu cười khẽ, nói: "Khoa thần kinh của bệnh viện chúng tôi có bác sĩ Lưu rất nổi tiếng, để tôi giới thiệu cho cô qua đó khám nhé".
"Miễn phí cho cô đó".
Ha ha ha ha!
Đám đông quanh đó đã cười vang.
Đúng rồi!
Người như thế thì nên tới khoa thần kinh khám đi thôi!
Liễu Thanh Duyệt chẳng thèm để ý, thản nhiên nói: "Ông không từ chối, tôi coi như ông đã chấp nhận".
Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại di động ra.
Mọi người xung quanh nhìn cô ấy, ánh mắt càng thêm trào phúng.
Chúng tôi muốn xem xem cô định diễn tiếp thế nào.
Chu Trường Minh cũng khinh thường ra mặt.
Còn tưởng lợi hại thế nào.
Ai ngờ...
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Có thể bắt đầu rồi".
Bắt đầu?
Chỉ một câu nói ngắn gọn, tất cả đều lâm vào bối rối.
Nụ cười khinh thường trên khóe môi Chu Trường Minh càng thêm tươi, ông ta thong thả nói: "Tôi đã làm việc ở Hoa Châu này hơn chục năm nay, một con ranh chưa dứt sữa như cô tưởng một cuộc gọi là lật đổ được tôi?"
"Tốt hơn hết vẫn nên đi khám bệnh đi đã".
Nói xong, ông ta khinh khỉnh liếc nhìn Liễu Thanh Duyệt.
Liễu Thanh Duyệt thong dong nói: "Ông hẳn nên may mắn khi nơi này là Hoa Châu".